
, khóc lóc như vầy thật mắc cỡ.
Dạ, tôi không khóc lóc nữa. Dạ, dạ. Lấy lại bình tĩnh, tôi xin thưa. Ngày hôm
sau, cuối cùng chúng tôi đã lên đường nhắm về hướng Jerusalem mà chúng tôi hằng
ao ước. Đông đảo quần chúng, già có, trẻ có, nối đuôi đi theo ông ấy, khi đến
gần điện Jerusalem, tìm được một con lừa già yếu bên vệ đường, ông ấy mỉm cười
leo lên lưng lừa và với gương mặt tươi tắn, ông ấy đã nói với bọn đệ tử rằng
việc này đã xảy ra đúng như đã được tiên tri. “Hỡi những nàng con gái của
Sion ơi! Không nên sợ, hãy nhìn đây, vua của ngươi đang trên lưng lừa đến
đấy.” Nhưng chỉ có một mình tôi cảm thấy không vui. Thật là một tình cảnh đáng
tội nghiệp. Lâu nay, ông ấy đã trông đợi dài cả cổ ngày lễ Passover đến để
đi vào điện Jerusalem. Đây là hình dáng đứa con của David đấy à. Hình dáng
đẹp đẽ mà ông mong ước suốt đời là quang cảnh đáng thương ngồi trên lưng lừa
già yếu, mệt mỏi lê chân như thế này à. Thôi, tôi không cảm được cái gì nữa cả,
ngoài sự tội nghiệp. Tôi cảm thấy như đang nhìn một trò hề ngu ngốc, thật khổ
sở. Ôi, ông ấy đang trên đường tàn. Sống dài thêm một ngày thì cũng chỉ để lộ
ra vẻ khó coi nông cạn thêm một ngày thôi. Bông hoa khi chưa tàn héo thì mới là
bông hoa. Phải cắt trong lúc còn tươi đẹp. Người yêu thương ông ấy nhất chính
là tôi đây. Dẫu bị người khác ghét đến đâu đi nữa cũng được. Cuối cùng tôi chỉ
còn cách là giữ vững cái quyết tâm đau khổ của mình, phải giết ông ấy càng sớm
càng tốt. Quần chúng càng lúc càng đông ra, bọn họ chào đón, hoan hô vang vội,
quăng quần áo đủ màu xanh đỏ, trắng vàng ra đường chỗ ông ấy đi qua, họ bẻ cành
lá cọ lót đường cho ông ấy đi. Kẻ đi trước, người theo sau, từ phải, từ trái
quấn quít ông ấy, sau cùng tựa như những làn sóng lớn lúc lắc con lừa, lúc lắc
ông ấy. Bọn họ miệng nào cũng hăng say hát “ Cứu thế, con của David, hãy tán
dương, kẻ đến với danh của chúa, ở tận trời cao, cứu thế”. Peter, John,
Bartholomew, ngoài ra còn có tất cả bọn đệ tử, những thằng ngu tưởng chừng như
thấy thiên đàng ở trước mắt, giống như đi theo một đại tướng khải hoàn, bọn nó
ôm lấy nhau vui mừng tột đỉnh, cho nhau những cái hôn đầy nước mắt, tỉ dụ như
cái thằng cứng đầu Peter, nó đã ôm chầm lấy John, nức nở lớn tiếng khóc ồ ồ vì
vui thích. Nhìn tình cảnh đó, người như tôi chăng nữa, khi nhớ lại những ngày
khốn khổ đi truyền đạo bất kể khó khăn cùng với bọn đệ tử này, bất giác, mi mắt
tôi cũng nóng lên. Và như vậy, ông ấy đi vào trong cung thành, xuống lừa, rồi
không biết nghĩ gì mà lại lượm lấy dây thừng quay quanh, đập ngã cả bàn ghế của
bọn bán bồ câu, bọn đổi tiền, quất dây thừng vào lưng bò, lưng cừu đang được
bày bán, đuổi tất cả ra khỏi thành, xong ông ấy quay mặt sang đám đông lái buôn
ở trong thành, lớn tiếng quát tháo. “Tụi bây, tất cả hãy cút khỏi nơi đây, tụi
bây không được dùng nhà của cha tao làm nơi buôn bán”. Con người hiền lành như
ông ấy sao lại có thể làm được những chuyện thô bạo chẳng ra gì, giống như một
kẻ say rượu như thế. Chỉ có thể nghĩ là ông ấy phát khùng mà thôi. Bọn người kế
cận tất cả đều sửng sốt, không biết tại sao, bèn hỏi lí do. Ông ấy hổn hển trả
lời. “Bọn bây, phá tan cái thành này đi, vì chỉ cần ba ngày tao sẽ cất lại cái
thành này cho tụi bây”. Ngay như bọn đệ tử ngu đần cũng phải há hốc miệng mồm,
không làm sao tin nổi lời nói liều lĩnh quá độ này. Nhưng tôi, tôi biết. Chẳng
qua ông ấy muốn tỏ ra ta là kẻ mạnh, một cách ấu trĩ mà thôi. Đúng là ông ấy
muốn cho mọi người thấy mức độ khí khái của mình rằng vạn sự khó thành cũng sẽ
thành với tín ngưỡng của ông ấy. Thế nhưng, sao lại vung roi rượt đuổi bọn lái
buôn yếu đuối, ôi, kẻ mạnh sao lại hẹp hòi như thế. Khả năng phản kháng lớn
nhất của ông chỉ có chừng ấy hay sao, chỉ là đá đổ ghế ngồi của bọn bán bồ câu
hay sao. Tôi muốn cười lên với lòng thương hại, hỏi thử ông ấy. Giờ đây con
người này đã trở thành vô dụng. Hết hi vọng. Mất hết tự ái, tự trọng. Vì hình
như dạo này ông ấy đã bắt đầu biết rằng mình không thể làm được việc gì hơn nữa
với sức lực của mình, nên đã cố ý làm bậy để cho chưởng tế bắt, để được từ
giã cõi đời này trước khi bị lòi đuôi ra. Khi nghĩ đến điều đó, tôi đã có thể
có quyết tâm rõ ràng bỏ rơi ông ấy. Và tôi cũng đã có thể dễ dàng cười cái ngu
của chính mình từ trước đến nay đã một mực yêu thương một thằng con nít hợm
hĩnh như thế đó. Đúng lúc đó, trước đám đông quần chúng tụ họp lại trong cung
thành, ông ấy đã lớn tiếng tung ra những lời nói hung hăng, vô lễ, ngạo mạn,
tàn tệ nhất trước nay chưa từng có. Đúng vậy, thật đáng ghê tởm. Tôi thấy trong
cái hình dáng ấy có cái gì có vẻ quỷ quyệt. Như thể là ông ấy muốn bị người ta
giết đến độ không chịu đựng được nữa. “Bây đúng là tai ương, bọn học giả ngụy
thiện, Pharisees ơi, bọn bây lau sạch bên ngoài ly đĩa, nhưng bên trong lại
chứa đầy tham lam và trụy lạc. Bây đúng là tai ương, bọn học giả ngụy thiện,
Pharisees ơi, bọn bây giống như mồ được sơn trắng, bên ngoài trông đẹp đẽ,
nhưng bên trong đầy đủ loại đồ ô uế và xương người chết. Bọn bây bề ng