
hí như vậy. Tôi đã rầy con bé dữ
dội. Bởi vậy cho nên ông ấy đã quắc mắt nhìn tôi. “Không được rầy con đàn bà
này. Con đàn bà này đã làm một việc thật tốt. Chuyện bố thí tiền bạc cho người
nghèo, từ đây trở đi tụi bây còn có nhiều dịp để làm. Nhưng ta, ta không còn bố
thí được nữa. Không cần phải nói lí do làm gì. Chỉ có một mình con đàn bà này
biết được. Con đàn bà này rót dầu lên thân ta là để chuẩn bị cho đám táng của
ta. Tụi bây cũng cần nên nhớ chuyện này. Trên thế giới, bất cứ nơi đâu, nếu có
chỗ nói đến cuộc đời ngắn ngủi của ta, chắc chắn ở đó, hành động của con đàn bà
này ngày hôm nay cũng sẽ được lưu truyền như một kỉ niệm.” Nói xong, đôi má
trắng xanh của ông ấy như lấy được sinh khí đỏ ửng lên. Tôi không tin lời ông
ấy. Tôi nghĩ chẳng qua đây cũng chỉ là vở kịch khoác lác như mọi khi, nên đã có
thể nghe suông không một chút ngần ngại. Nhưng, không phải chuyện đó mà là
chuyện khác kìa. Lúc đó, tôi cảm thấy trong giọng nói, ánh mắt của ông ấy, có
cái gì đó lạ thường mà từ trước đến nay không có. Tôi chợt bối rối, một lần nữa
tôi đã chăm chú nhìn lại đôi má hơi ửng đỏ và đôi mắt rớm lệ của ông ấy, bất
ngờ tôi đoán ra được một việc. Đúng rồi, thật là khả ố, làm sao mà nói ra được
đây. Ông ấy, đã… yêu con đàn bà nhà quê nghèo nàn này rồi, không phải vậy đâu,
làm gì có chuyện đó, nhất định không có chuyện đó, nhưng… thế nhưng, nguy thật,
ông ấy không có tình cảm ám muội như là yêu đương hay sao? Một người như ông
ấy, nếu có tình cảm đặc biệt với con đàn bà có dáng điệu nhà quê dốt nát đó,
thì đây đúng là một lầm lỡ đáng sợ. Một xì-căng-đan vô phương cứu chữa. Tôi,
bẩm sinh là một tên đàn ông có tài đánh hơi được những tình cảm nhơ nhuốc của
người khác. Tôi biết đó là cái khứu giác hạ tiện nên không thích nhưng tôi có
biệt tài là chỉ cần nhìn liếc qua một lần, đã có thể đoán được trúng tẩy chỗ
yếu của người khác. Chắc chắn nhất định ông ấy có tình cảm đặc biệt với con đàn
bà nhà quê vô học đó. Con mắt của tôi nhất định không sai. Chắc chắn như vậy.
Ôi, không chịu được. Không thể nào kiên nhẫn được. Tôi nghĩ với tình cảnh như
thế nầy, giờ đây ông ấy đã trở thành vô dụng. Thật là vô cùng khó coi. Từ trước
đến nay, dẫu có thật thích người đàn bà nào đó đi nữa, lúc nào ông ấy cũng đẹp,
im lìm như mặt nước. Một chút rối loạn nhỏ cũng không có. Khôn quá đâm ra ngu.
Không còn kìm hãm được mình. Dẫu sao ông ấy vẫn còn trẻ, nên cũng có thể nói đó
là chuyện có lí, nhưng nếu vậy thì tôi đây, tôi cũng bằng tuổi ông ấy. Tôi lại
sinh ra sau ông ấy hai tháng. Về mặt trẻ trung, nhất định không khác nhau. Dẫu
thế tôi vẫn cam chịu. Tôi dâng tấm tình của tôi cho một mình ông ấy, từ trước
đến nay tôi không hề động lòng với bất cứ người đàn bà nào. Con chị tên Martha
là người đàn bà quê mùa, xương xẩu cứng cáp, to lớn như bò, tính tình thô lỗ,
chỉ giỏi ở chỗ đi đứng lăng xăng, ngoài ra không có chỗ nào coi được. Khác với
chị mình, Mary em gái của Martha là người con gái kiêu kỳ đến độ mọi người
trong xóm đều thấy lạ lùng, là người có xương xẩu nhỏ nhắn, da trắng xanh đến
độ trong suốt, tay chân thon mềm, mắt to trong vắt như nước hồ sâu, lúc nào
cũng chăm chăm nhìn xa xôi như đang mơ mộng. Ngay như tôi, tôi cũng đã thầm
nghĩ. Mong rằng khi nào có dịp đi ra phố, mình sẽ lánh mặt mọi người, tìm một
vật gì đó chẳng hạn như lụa trắng, mua tặng cô ta. Ôi, thôi, bộ tôi phát điên
rồi sao. Không biết mình đã nói cái gì. Đúng rồi, tôi bực mình. Lí do gì? Không
biết. Tôi tức mình muốn dậm chân xuống đất. Ông ấy trẻ, tôi đây cũng trẻ. Tôi
là một thanh niên đàng hoàng, có tài, có ruộng vườn nhà cửa. Dẫu vậy, tôi đã bỏ
tất cả mọi đặc quyền của tôi để theo ông ấy. Tôi đã bị lừa. Ông ấy là tên dối
trá. Thưa quan. Ông ấy đã cướp người yêu của tôi. Bậy, sai rồi! Con đàn bà đó
đã cướp ông ấy khỏi tay tôi. À, cái đó cũng trật rồi. Chuyện tôi nói tất cả đều
bậy bạ. Đừng tin tôi. Chắc tôi điên rồi. Cho tôi xin lỗi. Bất ngờ tôi đã nói
toàn những chuyện vô căn cứ. Những chuyện nông nổi như vậy, một chút cũng không
có. Tôi đã tiết lộ những chuyện khó coi. Nhưng tôi tức tối. Tức mình đến độ
muốn cào ngực mình. Lí do gì, không biết được. Ôi, tính ganh tị thật là một
tính xấu không chịu được. Cho đến hôm nay, tôi đã quyết bỏ cả sinh mạng của
mình để đi theo, phục tùng ông ấy, thế mà ông ấy không có một lời êm ái đối với
tôi, ngược lại ông ấy ra sức bảo vệ đến độ đỏ mặt hành động của con đàn bà nhà
quê hèn mọn như thế đó. Ôi, đúng rồi, ông ấy không còn kìm hãm được mình. Khôn
quá đâm ra ngu. Thôi, không còn hi vọng gì ở ông ấy. Đồ phàm phu. Chỉ là một
người thường. Dẫu chết cũng không luyến tiếc. Cảm thấy như vậy, bất ngờ tôi bắt
đầu nghĩ đến một điều đáng sợ. Chắc đã bị ma quái dụ dỗ. Từ lúc đó tôi đã quyết
sẽ giết ông ấy bằng chính tay mình. Đằng nào, nhất định ông ấy sẽ bị giết.
Chính ông ấy, đôi lúc có vẻ như ông ấy cố tình tạo điều kiện cho người ta giết
mình. Tôi sẽ giết dùm cho bằng chính tay tôi. Tôi không muốn để cho người khác giết.
Giết ông ấy, rồi tôi cũng chết theo. Thưa quan