
ghe vậy đồng hô to: “Hoàng thượng
vạn tuế, vạn vạn tuế!”. Từ trong đám đông, một cô gái trẻ tiến ra trao cho
Melos chiếc áo choàng màu đỏ. Thấy Melos ngơ ngác, Seli giải thích: “Này
Melos, ngươi đang trần truồng như nhộng đó, mau choàng lên đi! Cô bé xinh xắn
này, thấy ngươi trần truồng trước mặt cả thiên hạ, người ta không nỡ, ái ngại
giùm cho ngươi đó!”
Melos thấy hơi nóng vụt bốc lên má, mặt đỏ bừng.
(Viết theo
một truyền thuyết cổ, và bài thơ của Schiller)
Dazai Osamu
Bẩm quan. Thưa quan. Ông ấy tàn nhẫn. Tàn nhẫn lắm.
Dạ, nó là thằng đáng ghét. Con người xấu xa. Ôi thôi, không chịu nổi. Không thể
để nó sống được.
Dạ, dạ. Để tôi lấy bình tĩnh bẩm với quan. Không thể
để ông ấy sống được. Ông ấy là kẻ thù của thế gian. Dạ, bất cứ chuyện gì, tôi
cũng nói hết, nói tất cả. Tôi biết chỗ ông ấy ở. Tôi sẽ dẫn đường. Băm vằm đi,
giết ông ấy đi. Ông ấy là thầy của tôi. Là Đức Chúa. Nhưng cùng tuổi với tôi.
Ba mươi bốn tuổi. Tôi chỉ sanh sau ông ấy có hai tháng. Không khác nhau bao
nhiêu. Giữa con người với con người, làm sao có sự kì thị tàn nhẫn như thế đó
được. Vậy mà, cho đến ngày hôm nay, ông ấy đã bắt tôi làm việc cực nhọc chẳng
nương tay, thật là ác độc. Mỉa mai tôi, coi thường tôi hết cỡ. Ôi thôi, không
chịu nổi. Tôi đã ráng chịu đến chỗ mà mình còn có thể chịu được. Khi cần phải
giận mà không giận thì còn gì là con người nữa. Từ trước đến nay, tôi đã âm
thầm bảo vệ ông ấy không biết bao nhiêu lần. Có ai biết đâu. Chính ông ấy, ông
ấy cũng không biết. Không, nhất định ông ấy phải biết. Biết rõ ràng. Chính vì
biết nên ông ấy càng tỏ ra cố tình khinh bỉ tôi. Ông ấy kiêu căng. Ông ấy nhờ
tôi giúp quá nhiều nên ông ấy thấy tức mình. Ông ấy tự kiêu đến độ ngớ ngẩn.
Ông ấy cứ đinh ninh việc được tôi giúp đỡ như là điều nói lên sự thấp kém tồi
tệ của bản thân mình. Ông ấy muốn được mọi người nghĩ rằng ông ấy làm được mọi
việc. Chuyện thật là khùng. Thế gian đâu phải như thế. Muốn sống được trong đời
này, có lúc phải dập đầu như tế sao một người nào đó, có lúc không còn cách nào
hơn là phải chịu khó lần hồi chèn ép người ta mà sống. Ông ấy làm được cái gì
chứ? Không làm được cái gì ráo. Dưới mắt tôi, ông ấy chỉ là một đứa trẻ non
nớt. Nếu không có tôi, ông ấy và đám đệ tử bất tài, ngờ nghệch chắc chắn đã
chết bờ chết bụi ở đâu đó từ lâu rồi. “Cáo có hang, chim có tổ, nhưng con người
ta thì không có chỗ để gối đầu”. Câu đó, câu đó, câu đó đó. Thật là khó chịu
khi phải kể hết mọi chuyện. Thằng Peter nó làm được cái gì chứ? James, John,
Andrew, Thomas, toàn là bọn ngu đần, đi dài dài theo sau ông ấy, nói toàn
chuyện nịnh bợ mùi mẫn nghe mà lạnh xương sống, nào là chuyện thiên đàng, bọn
nó sốt sắng tin tưởng một cách say sưa mấy thứ tầm phào như thế, nếu tiến gần
được đến thiên đàng, chắc bọn nó định trở thành nhiếp chính đại thần hết cả à,
cái bọn ngu ngốc đó. Ngày ngày thiếu bánh mì, nếu không có sự xoay xở của tôi
thì cả bọn chỉ còn cách chết đói thôi, phải không hả? Tôi cứ để cho ông ấy
thuyết giáo, trong khi đó tôi lẩn mình đi thuyết phục quần chúng để thâu tiền
cúng điếu, hoặc gom góp vật dụng từ những người giàu có trong làng, từ chuyện
lo liệu nơi ăn chỗ ở đến chuyện đi mua quần áo hằng ngày, bất kể nhọc nhằn,
điều gì tôi cũng làm hết, vậy mà ông ấy thì đã đành rồi, cả bọn đệ tử ngu ngốc
kia không có ai nói một lời cám ơn với tôi. Không những không nói cám ơn, ông
ấy còn giả vờ như không biết chuyện khổ nhọc thầm kín hằng ngày của tôi, lúc
nào ông ấy cũng nói toàn những chuyện xa xỉ hết mức, ngay cả khi chỉ có hai con
cá và năm ổ bánh mì, ông ấy đã ra lệnh cho tôi chuyện khó khăn động trời là
chia thức ăn cho tất cả đám quần chúng trước mặt. Sau lưng ông ấy, tôi đã phải
xoay xở hết sức cực nhọc, bằng cách này cách kia mới mua được đầy đủ thức ăn.
Phải nói rằng, từ trước đến nay tôi đã nhiều lần giúp ông ấy tạo ra những phép
lạ, làm những ảo thuật không chắc thành công cho lắm. Coi vậy chớ tôi đây nhất
định không phải là người bủn xỉn đâu. Ngược lại, tui còn là người có sở thích
rất thanh cao. Tôi nghĩ ông ấy là người tốt. Dưới mắt tôi, ông ấy giống như một
đứa con nít, không tham lam, nên dẫu tôi có nhọc công dành dụm tiền bạc mỗi
ngày để mua bánh mì, cũng liền bị ông ấy xài lãng phí không chừa một cắc nào,
nhưng tôi không có hận ông ấy đâu. Ông ấy là người tốt. Tôi gốc là một lái buôn
nghèo, nhưng tôi nghĩ mình hiểu được tâm tình của những người sống bằng tinh
thần. Cho nên, dẫu ông ấy có tiêu phí tiền của mà tôi khổ tâm để dành từng chút
vào những chuyện chẳng ra gì đi nữa, tôi cũng không để ý. Không để ý nhưng tôi
nghĩ, vậy thì, đôi lúc có một vài câu nói êm ái với tôi thì cũng được chứ, đằng
này, ông ấy lúc nào cũng tỏ vẻ xấu bụng với tôi. Một lần vào mùa xuân, trong
lúc lang thang trên bãi biển, bất ngờ ông ấy gọi tôi đến bảo. “Tao được mày
giúp đỡ nhiều. Tao hiểu cái buồn của mày. Nhưng, không nên làm mặt khó chịu mãi
như vậy được. Lúc buồn làm ra mặt buồn, đó là cách làm của kẻ ngụy thiện. Đó
chỉ là việc cố ý thay đổi sắc mặt cho ngư