
họ trong
thành Tomita. Hắn ta giải bày điều lợi hại và đưa anh đến gặp Tsunehisa. Anh
bèn nhân cơ hội ấy dò xét quân tình. Quan sát thật kỹ mới biết tên Tsunehisa
sức địch muôn người, lại khéo rèn luyện sĩ tốt. Tuy nhiên, về mặt mưu trí thì
vì tâm địa đa nghi như chồn cáo nên hắn không có một ai gọi là gan ruột nanh
vuốt. Ở lâu không tiện, anh mượn cớ ước hẹn với hiền đệ phải về cho kịp tiết
trùng dương để xin kiếu. Chẳng ngờ Tsunehisa đâm ra oán ghét và hạ lệnh Tanji
giữ riệt anh tận đến bữa nay, không cho lọt khỏi vòng thành. Anh sợ sai hẹn thì
hiền đệ chẳng còn coi anh là người tín nghĩa nữa. Hết sức khổ tâm mà không biết
tính sao. Cổ nhân có câu: Con người không ai đi nổi nghìn dặm mỗi ngày nhưng
hồn phách thì thừa sức. Nhớ lời dạy đầy đạo nghĩa ấy, anh tự đâm cổ chết để đêm
nay hồn nương theo luồng gió lạnh cõi âm về cho kịp lời ước hẹn gặp nhau giữa
mùa hoa cúc. Hiền đệ đã thấu lòng anh chưa?”. Nói xong nước mắt ràn rụa: “ Từ
đây, chúng mình sẽ mãi mãi chia tay. Mong em thay anh chăm sóc mẹ già”. Mới
thấy vừa đứng dậy khỏi chiếu tiệc, thoắt đã biến mất.
Samon lật đật chận lại thì ngọn âm phong đã che mắt
tối sầm, không nhận ra phương hướng nữa. Anh ta trượt chân bổ sấp, rồi cứ thế
mà khóc lớn. Bà mẹ choàng tỉnh, đứng dậy nhìn ra chỗ con ngã thì thấy anh ta
đang nằm giữa đống chén bát, bình rượu, đĩa cá, trên chiếu tiệc. Bà mới đến bên
cạnh nâng dậy, hỏi “Gì thế hở con?” thì chỉ thấy Samon khóc vùi, nấc nghẹn
chẳng thốt được câu nào. Bà mẹ bảo: «Nếu mày buồn khổ vì anh mày lỡ hẹn thì
ngày mai, lúc nó đến hãy nói cho nó biết. Cứ khóc thế nầy có phải ngốc không
nào!”. Trước lời quở trách nghiêm khắc, Samon vội phân trần:” Đêm hôm nay,
huynh trưởng nhớ lời hẹn cúc hoa đã về đến nơi đấy chứ. Con đem rượu và thức
nhắm ra mời, anh ấy hai ba bận từ chối và kể sự tình xảy ra như thế nào, vì
không muốn bội ước nên đã tự đâm cổ để linh hồn vượt trăm dặm tìm về”. Nói
xong, anh ấy biến mất. Chính vì vậy con đã làm kinh động giấc ngủ của mẹ. Cúi
xin mẹ tha thứ!”. Thấy nước mắt con lã chã, bà mẹ mới bảo: “Người trong ngục
tối mong được cởi gông. Kẻ đang khát chỉ ước có miếng nước mát mà nhấp. Chắc
con đang mang tâm trạng ấy. Hãy lấy lại bình tĩnh đi!”. Nghe thế, Samon lắc
đầu: “Không phải mộng mị gì đâu mẹ. Huynh trưởng con có về thật đấy!”. Nói xong
lại khóc đến qụy xuống. Lúc ấy bà mẹ mới hết nghi ngờ và cũng oà theo. Đêm hôm
ấy cả hai mẹ con cùng khóc than không dứt.
Rạng ngày, Samon dập đầu thưa với mẹ: “Con từ thuở
nhỏ theo đòi nghiên bút nhưng ở chốn làng nước chưa tỏ điều trung nghĩa, trong
nhà không tròn đạo hiếu kính, sống cũng như thừa. Nay anh Akana đã hủy tính mạng
để giữ lời hẹn ước thì đứa em như con cũng phải lên đường đi Izumo nhặt nắm
xương tàn của anh cho tròn chữ tín. Cho phép con đi một thời gian và nhớ bảo
trọng mình vàng”. Bà mẹ lại nói: “Con có đi cũng cố về sơm sớm kẻo mẹ già tựa
cửa. Đừng để lần từ biệt hôm nay thành ra cuộc chia ly vĩnh viễn.” Samon mới
thưa: “Kiếp người bèo bọt, giữa ban mai nào biết được buổi chiều, nhưng con đi
xong việc sẽ chóng quay về”. Nói xong lau nước mắt ra cửa, tạt qua bên Sayo nhờ
chăm sóc mẹ già chu đáo, xong phăng phăng xuống Izumo. Trên đường đói chẳng
buồn ăn, rét quên choàng áo, giữa giấc mơ cũng gào khóc, chỉ có mười hôm đã đến
bên chân thành Tomita.
Việc trước tiên là tìm tới ngay phủ đệ của Akana
Tanji, xưng tên xin gặp. Tanji bước ra nghênh tiếp, ngạc nhiên hỏi gặn: “Nếu
không có tin nhạn đưa thư thì làm sao ông biết chóng vánh như thế”. Samon trả
lời: “Kẻ sĩ không luận bàn chuyện phú quí hay là tình huống thế nào mà chỉ lo
giữ điều tín nghĩa. Nay huynh trưởng Soemon trọng lời thề thốt, chẳng tiếc
thân, hồn thu đường đất trăm dặm tìm về cho nên tôi mới ngày đêm không nghỉ mà
tới nơi đây. Tôi chỉ xin đem chuyện sách vở để hỏi một điều, mong ngài giải đáp
cho. Xưa khi Công Thúc Tọa nước Ngụy nằm trên giường bệnh, vua Ngụy đến
thăm, thân cầm tay hỏi: “Nhỡ mai khanh có mệnh hệ nào thì lấy ai làm người
chống đỡ xã tắc”. Tọa mới tâu: “Thương Ưởng tuy tuổi trẻ nhưng là bậc kỳ tài. Vương
nếu không dùng hắn thì hãy giết đi chứ đừng để hắn ra ngoài cõi. Nếu cho hắn đi
nước khác, chắc chắn mai sau sẽ rước họa”. Thực bụng tâu như thế xong, Tọa mới
ngầm kêu Thương Ưởng vào bảo nhỏ: “Ta đã tiến cử ngươi nhưng nhà vua có ý không
dùng. Ta lại bảo đã không dùng ngươi thì phải giết. Đó là đạo trước lo cho vua
sau mới lo tới bầy tôi. Vậy ngươi nên mau mau trốn qua nước khác kẻo bị hại”. Câu
chuyện nói trên nếu đem so với tình cảnh giữa ngài và Soemon, hỏi khác nhau thế
nào?” Tanji chỉ biết cúi gầm, không có lấy một câu.
Samon mới xích người lại gần hơn: “Anh Soemon của
tôi không chịu khuất thân thờ Amako vì nghĩ tình cựu giao với ngài En-ya. Còn
ngài bỏ chủ cũ En-ya đi hàng Amako là không làm tròn đạo nghĩa của người vũ sĩ.
Anh Soemon giữ lời hẹn cúc hoa mà xả thân, hồn đi trăm dặm tìm về, coi chữ tín
nặng nhường nào. Còn ngài, để làm đẹp lòng Amako, đã hành hạ cả cốt nhục để
người ấy phải sát thân, quả k