
hông xứng đáng là một chiến hữu. Tsunehisa dù có
ngăn chặn thế nào đi nữa, ngài há không vì chút tình cố cựu mà ngầm giúp như
Công Thúc Tọa đã đối xử với Thương Ưởng được hay sao? Chỉ lo sự phú quí cho
riêng mình đâu phải là nền nếp vũ gia, có chăng chỉ là cách sống của bọn Amako
mà thôi. Không hiểu sao anh ta lại không biết thế mà còn đưa chân đến chốn này
làm gì? Ta hôm nay có mặt ở đây cũng vì đặt lòng trung nghĩa lên trên mọi sự.
Còn mi, mi sẽ chuốc lấy cái tiếng bất nghĩa thối tha.”. Nói chưa hết lời đã
tuốt kiếm chém Tanji một nhát chết lăn tại chỗ. Thừa lúc bọn cận vệ còn
đang nháo nhác bèn trốn đi không để lại dấu vết. Amako Tsunehisa nghe việc đó,
thầm phục lòng trung tín của hai anh em, không hạ lệnh đuổi bắt Samon.
Ôi, chính vì thế mà ở đời, không nên kết giao với
hạng người khinh bạc.
Koizumi Yakumo – Lafcadio Hearn
Cách đây hơn bảy trăm năm, vùng Dan no Ura ngang eo biển Shimonoseki
là nơi xảy ra trận quyết chiến giữa hai giòng họ Minamoto và
Taira. Ở Dan no Ura, một nhà Taira từ đàn bà con nít đến
cả vị ấu chúa mà ngày nay người ta còn nhớ đến qua cái tên Thiên Hoàng Antoku (An Đức) đều bị tuyệt diệt. Từ đó đến
nay bao nhiêu nước đã chảy qua cầu mà một vùng biển Dan no Ura vẫn còn
xì xào về những chuyện kinh dị về hồn ma vất vưởng của dòng họ Taira. Đừng nói chi đến những con cua Heike (một tên khác của
Taira) trên lưng mang hình mặt người như muốn giữ lại dấu tích oán hờn
của các chiến sĩ Taira, (lũ cua mà người kể truyện đã có lần nhắc đến
trong một tác phẩm khác), trên một vùng biển đó, người ta đã nghe, đã
thấy bao nhiêu là sự kiện kỳ quái. Ví dụ cái cảnh hàng nghìn ánh lửa ma
trơi không biết đâu ra, lướt trên ngọn sóng trong những đêm tối đen. Dân chài thường gọi đó là “quỷ hỏa”, loại ánh sáng xanh lè lạnh
lẽo. Nào đã thôi đâu, những ngày gió lớn, lúc đó từ ngoài khơi lại vọng
về những tiếng thét gào cuồng nộ như âm thanh sát phạt trên bãi chiến trường.
Xưa đã thế nhưng ngày nay những con ma Taira còn lộng hành
hơn trước nữa. Ma hiện ra trên thuyền bè đi lại ngoài khơi, tìm cách
nhận đắm hoặc chờ những ai đang bơi lội giữa dòng, bất thần chụp lấy rồi kéo họ xuống đáy biển. Cái chùa A Di Đà lập
lên ở vùng Akamagaseki (nay là Shimonoseki) vốn nhằm mục đích cúng tế,
an ủi vong linh những con ma Taira ấy. Phần đất cuối chùa nơi
sát biển, nhà chùa có dành ra một khu chôn cất, dựng bia mộ khắc tên
vị thiên hoàng chết đuối cùng như tên quần thần của người, mọi
năm đến ngày giỗ chạp, đều lập đàn tràng giải oan. Từ khi A Di Đà Tự lập ra, rồi đến khi bia đá dựng lên thì quỉ quái họ Taira cũng bớt quấy
người. Dù vậy, những chuyện quái dị không vì thế mà hoàn toàn
chấm dứt, điều đó chứng tỏ vong linh kia vẫn chưa được phiêu
diêu về cõi thọ.
Vài trăm năm trước ở vùng Akamagaseki có một chàng mù tên gọi Hoichi
(Phương Nhất). Hoichi nổi danh về tài đánh tì bà và hát theo
điệu đàn. Cái tài đánh đàn kể truyện anh chàng vốn có từ ngày
còn bé. Khi hãy còn là một gã thiếu niên, tài chàng đã vượt cả thầy học. Chả thế mà mấy chốc Hoichi đã trở thành nhạc sư tì bà,
sở trường về khúc “Truyện hai nhà Minamoto-Taira tranh hùng”.
Người ta bảo khi Hoichi chơi đến đoạn nói về cảnh thủy
chiến ở Dan no Ura thì não nùng ai oán đến “quỷ thần cũng phải
cảm thương nhỏ lệ“.
Lúc Hoichi chưa có danh chi, chàng ta rất nghèo. May nhờ có
một người tri kỷ nâng đỡ anh. Người ấy là hòa thượng
trụ trì chùa A Di Đà, một nhà tu hành tinh thông
cả thi ca âm luật, lâu lâu vẫn gọi Hoichi đến chùa đánh tì bà
cho cụ nghe. Hòa thượng thấy chàng trẻ tuổi tài cao, thương mến muốn giúp đỡ đến độ mời chàng đến trọ hẳn. Hoichi cảm lòng tốt của cụ, bèn nhận lời. Từ đó, Hoichi vào ở hẳn một gian hậu
liêu. Cảm cái ơn cho nơi ăn chốn ở, hễ đêm nào không
có khách mời chơi đàn, Hoichi vác tì bà đến đánh để hòa thượng giải sầu, và như thế thành lệ.
Chuyện xảy ra vào một buổi chiều mùa hạ. Hôm đó, một đàn việt có tang ma, sư cụ phải đi đọc kinh suốt đêm, mấy chú tiểu chú điệu đều tháp tùng. Hoichi ở lại canh chùa một mình. Trời nóng hầm,
Hoichi lò mò ra ngoài hàng hiên trước phòng ngủ để kiếm chút hơi mát.
Hàng hiên này nhìn ra khu vườn nhỏ phía sau chùa. Hoichi ra ngồi đây với ý định chờ sư cụ về nhưng ngồi một mình mãi không làm gì cũng buồn,
chàng mới bắt đầu dạo một khúc tì bà. Quá nửa đêm mà sư cụ vẫn
chưa về. Hoichi dợm vào phòng nằm duỗi tay chân một chút thì thấy không
khí trong phòng hãy còn nóng, chàng ta mới ra ngoài lại. Vừa trở ra,
Hoichi bỗng nghe tiếng chân người từ cánh cổng sau tiến lại gần. Ai đó
đi xuyên qua cảnh vườn con, tiến về phía hàng hiên. Đang phỏng đoán
như thế thì chàng ta thấy bước chân kia đã tới sát trước mặt mình, đứng
sựng lại. Nhưng người đó không phải là hòa thượng. Một giọng to, khỏe
cất lên gọi tên chàng mù. Giọng trịch thượng, kẻ cả như giọng samurai
gay gắt gọi người dưới:
- Hoichi!
Hoichi quá kinh hoàng đến độ trong một chốc không cất thành tiếng. Giọng nói kia lại như ra lệnh:
- Hoichi!
- Thưa vâng!
Chàng mù lí nhí trả lời chả bù với giọng nó