
bất tài, lại bỏ công đi học những chuyện
chẳng hợp thời, đường mây lỡ bước. Chỉ xin anh chớ ghét bỏ mà dạy dỗ nó hộ
ta». Akana vui mừng cúi lạy: “Đại trượng phu xem trọng nghĩa khí, chứ coi công
danh phú quí có ra chi. Nay tôi được mẹ yêu, em kính, không dám trông mong gì
hơn”, rồi ở trọ lại nhà đó ít lâu.
Hoa trên non mới nở hôm nào nay đã bay tả tơi, gió
hây hẩy lăn tăn ngọn sóng, không nói cũng biết trời đã vào hè. Akana mới thưa
với hai mẹ con: « Tôi trốn khỏi Omi cũng vì có chủ đích về Izumo thăm dò
động tĩnh.Tôi sẽ xuống đó ít lâu nhưng cố gắng chóng quay lại đây và dù rau
cháo qua ngày cũng cố gắng báo đáp ân tình. Vậy xin từ biệt ». Samon mới
hỏi: « Thế huynh trưởng đã định ngày nào trở lại đây chưa? ».
Akana bảo: “Ngày tháng như tên bắn, chắc nội mùa thu này thôi, em ạ ».
Samon lại hỏi: “Có thể nào hứa trước với em ngày anh về chăng? ». Akana
nói: «Anh định về giữa tiết trùng dương, có được không? » Samon
thưa: « Huynh trưởng đừng sai hẹn nhé. Em sẽ ngâm sẵn một cành hoa cúc
trong vò rượu nhạt để đợi anh». Sau khi đã thành thực ước hẹn với nhau như thế,
Akana mới sang miền Tây.
Bóng câu thấm thoát, những nhánh thù du dưới thấp đã
sẫm màu, chen với cúc dại vàng tươi lưng dậu, tháng chín đến rồi. Ngày mồng
chín, Samon dậy sớm hơn thường nhật, quét chiếu nhà cỏ cho sạch, chưng trong lọ
con hai ba nhành cúc vàng cúc trắng, vét cạn hầu bao bày cơm rượu.
Bà mẹ bảo: “Mẹ nghe Yakumo ở tận cùng xứ San-in bên
kia núi cách đây đến cả trăm dặm đường, anh con làm sao về cho kịp. Vậy chờ khi
nào anh ấy đến nơi hãy sửa soạn!”. Samon thưa: “Anh con là người trọng chữ tín,
thế nào cũng giữ lời hứa. Nếu đợi anh ấy về mới hấp tấp bày tiệc thì thật đáng
thẹn ”. Bèn mua rượu ngon, nấu cá tươi để sẵn trong bếp.
Ngày hôm đó trời quang đãng, nhìn ngút mắt không lấy
một gợn mây. Bọn lữ khách gối đất màn sương nhập bọn trên đường kháo với nhau
“Ai thượng kinh hôm nay nhằm ngày tốt đấy. Trời quang mây tạnh là điềm buôn bán
có lời”. Một người vũ sĩ xấp xỉ năm mươi nói với một anh trai trẻ khoảng hai
mươi ăn mặc cùng một kiểu: “Trời đẹp thế nầy, nếu từ Akashi mướn được thuyền mà
rong buồm đi sớm thì chiều chắc kịp qua đêm ở cửa Ushimado. Chỉ vì bọn trẻ ngại
sóng gió, mình đành chịu tốn kém.”. Anh kia vừa đi, vừa vuốt giận ông bạn: “Lúc
lệnh bề trên nhà ta lên kinh, từ đảo Shozujima qua bến Murozu, ngài cũng gần
chết khiếp. Cứ theo lời bọn tùy tùng học lại, vùng biển này đáng sợ lắm đấy.
Thôi đừng tức tối nữa. Để sang bến Uogahashi, tôi mời bác tô mì”. Một gã dắt
ngựa đang phát cáu với con vật: “Cái con chết chương này, sao đi mà không chịu
chong mắt ra cho ông nhờ!”, nói xong sắp ngay ngắn bọc hàng trên yên rồi đẩy
ngựa bước tới. Quá ngọ vẫn chưa thấy bóng Akana. Rồi mặt trời ngả sang đoài,
khách bộ hành ai nấy đều rão bước tìm chỗ qua đêm. Mỗi Samon mắt vẫn đăm đăm
nhìn về xa xôi, ruột gan nóng như nung.
Bà mẹ gọi Samon bảo: “Chỉ mong lòng người không thay
đổi như trời thu chứ hoa cúc đâu chỉ thắm mỗi hôm nay. Như anh con giữ chữ tín
quay về thì dù phải chờ đến khi mưa lạnh báo thu tàn, con cũng chẳng có gì để
trách anh. Thôi vào nhà nghỉ đi, mai hẵng đợi”. Samon không dám trái ý,
mới cùng lui vào trong, mời mẹ đi ngủ trước, rồi ra ngoài cửa nhìn lên, thấy
bên sông Ngân là vầng trăng bạc soi mỗi bóng mình, lòng lại thêm buồn. Chỉ nghe
tiếng sủa của con chó giữ nhà và tiếng sóng vỗ ngoài bến vọng tới. Đến khi
trăng lặn bên sườn núi, đang nghĩ mình quên chưa đóng cổng, bất chợt nhìn lên
thì thấy trong khoảng đêm đen có một bóng người lay động theo làn gió lại gần,
nhìn mãi mới biết chính là Akana Soemon.
Samon mừng rỡ nói như reo:” Tiểu đệ đợi từ sáng sớm
đến giờ. Anh giữ lời ước về được thật không gì vui hơn. Mời anh vào trong
cho!”. Nghe nói thế, Akana chỉ gật đầu mà không ừ hử. Samon đi trước dẫn đường,
mời Akana ngồi vào chỗ dưới song cửa sổ phía nam, xong thưa: “Huynh trưởng chậm
về, mẹ già không chờ được, e rằng anh mai mới đến nơi nên đã vào trong nghỉ
rồi. Để em đánh thức mẹ nhé!”. Akana lắc đầu một lần nữa ngăn Samon lại nhưng
vẫn chẳng nói chẳng rằng. Samon mới thưa: “Anh lặn lội đêm hôm, hẳn nhọc mệt vì
đường sá. Vậy xin anh uống chén rượu mừng cho lại sức”. Bèn hâm rượu, bày biện
mấy món đưa cay. Akana nâng tay áo lên che mặt, làm như ngán mùi tanh của thức
ăn.”Cơm này do chính tay em tuốt lúa giã gạo. Tuy chẳng có gì nhưng là chút
lòng thành. Xơi một miếng cho em vui”. Akana vẫn không trả lời, chỉ thở dài
buồn bã, mãi lâu mới lên tiếng: “Hiền đệ tiếp đón ân cần, anh từ chối sao đang.
Tuy thế, anh không thể lừa dối em. Cho anh thưa thật và tuyệt đối đừng ngạc
nhiên. Anh không còn là người trên dương thế nữa mà chỉ là một cô hồn vất vưởng
hiện ra trong thân xác vay mượn này thôi.”
Samon hoảng kinh. “Huynh trưởng nói chuyện gì lạ
lùng thế nhỉ. Em không thể tin được.”Akana mới bảo: “Khi anh từ biệt hiền đệ về
đến quê nhà rồi, thấy người nước sợ oai lũ giặc Tsunehisa, đều quên ơn ngài
Enya mà ngã theo chúng, Anh liền đến thăm Akana Tanji, người anh em