
ở
lớn đôi mắt nhìn mình.
Điểm trang thêm một lát, Kin thấy cái mặt
của mình sao mà phát
chán. Nhưng trong trí Kin cũng hiện ra ngay những hình ảnh của
chính mình ngày xưa, được in trên những tấm bưu thiếp, tươi đẹp, trẻ
trung. Kin vén vạt áo lên, nhìn vào đùi. Còn đâu nữa
cái tròn lẳn căng nhựa sống của những ngày xưa cũ. Bây giờ, gân xanh
thấy rõ dưới làn da. Được một cái là hai đùi vẫn còn khép sát vào được
với nhau. Cứ mỗi lần đi tắm, Kin vẫn thường khép hai đùi lại và đổ nước
trên chỗ hủng để thích thú thấy nước được giữ lại, chứng tỏ còn sát lắm, làm Kin thấy an tâm về tuổi tác của mình. Phải, đối
với đàn ông, mình vẫn còn hấp dẫn. Điều này là tất cả đối với Kin, nó
cho Kin sức mạnh để mà sống.Kin luồn tay vào phía bên trong giữa hai
đùi, vuốt ve nhè nhẹ và tưởng tượng đây là bàn tay của một người nào
khác. Vẫn còn mềm mại êm ái, thấy như vuốt những lông tơ trên tấm da
nai mịn có tẩm thêm dầu.
Kin trực nhớ đến một bức vẽ trong cuốn
sách của Saikaku nói về hai cô gái đẹp ngồi gảy đàn Samisen ở miền Isê.
Người ta giăng những
chiếc lưới đỏ quanh chỗ hai cô ngồi. Trước khi hai cô bắt đầu gảy đàn,
khách đến xem thi nhau ném tiền vào kẽ lưới xem tiền của ai có thể đụng
vào được người đẹp. Cái hình ảnh một mỹ nhân xinh như tranh vẽ ngồi sau
những chiếc lưới màu đỏ, bây giờ đối với Kin đã là một dĩ vãng quá xa
vời. Những ngày còn trẻ, Kin sống theo vật chất, trong mắt chỉ
có đồng tiền. Nhưng bây giờ luống tuổi, nhất là sau khi đã sống qua một
thời chiến tranh khốc liệt, Kin thấy cuộc sống thiếu người đàn ông thì
thật trống trải và quá bấp bênh. Càng già, sắc đẹp càng biến đổi đi, mà
tính chất của vẻ đẹp cũng cứ mỗi năm lại khác ra một
chút. Nhưng Kin không dại đến nỗi đi mặc những thứ màu mè sặc
sỡ để che dấu tuổi tác. Có nhiều phụ nữ, khi đã ngoài năm mươi, thường
hay mang chuỗi để che bớt cái thiếu thốn trên ngực, hay mặc váy có nhiều sọc đỏ…coi cứ giống như mặc vải lót; hay mặc áo xa-tanh láng bóng, lùng thùng; hay đội mũ rộng vành để che đi vết nhăn trên trán. Kin coi rẻ
những thứ tiểu xảo đó, cũng như ghét cái kiểu những bà mặc kimono mà có
thêm một viền đỏ quanh cổ, trông thật rẻ tiền.
Kin không hề mặc
âu phục bao giờ. Cái áo được chọn hôm nay
là chiếc kimono thẳng nếp có màu chàm đậm gần như đen, làm nổi
bật cái trắng muốt của dải tơ mềm chạy viền từ cổ xuống đến
ngực. Chiếc obi để thắt quanh lưng là lụa vàng thật nhạt, có pha những
đường trang trí kiểu Hakata. Sợi giây cuốn dưới obi thì có màu xanh nhẹ
mà khi mặc áo Kin sẽ cẩn thận không để phần chuôi của nó ló ra phía
trước. Kin cũng sửa soạn thân mình rất kỹ càng: nâng
ngực cho cao thêm, siết eo cho nhỏ xuống, bụng thì quấn chặt đến sát
rạt, mông thì chêm một chút cho thấy cao và cong lên. Tóc Kin vốn màu
nâu. Màu này đi đôi với làn da trắng của gương mặt rất hợp, không cho ai nhận ra được là tuổi người phụ nữ đã quá năm mươi. Thân hình Kin cũng
cao ráo, nhờ đó khi mặc kimono thì phần phía dưới vạt áo úp vào một cách gọn ghẽ, thấy tươm tất, nhẹ nhàng.
Kinh nghiệm dạy cho Kin một
điều quan trọng mà mỗi lần sắp gặp người
đàn ông nào Kin cũng không quên, đó là uống một ly rượu nhỏ. Kin đứng
trước tấm gương, nốc nhanh một ly sakê lạnh, rồi đi đánh răng súc miệng
tức khắc để làm mất mùi. Với Kin, chất rượu có hiệu quả diệu kỳ, không
loại mỹ phẩm nào trên đời sánh kịp. Nó làm cho đôi mắt được phớt một màu hồng dìu dịu và mở ra rất to, long lanh. Bây giờ gương mặt của Kin…sau
khi có thoa một lớp phấn màu xanh nhạt và phủ lên một lớp kem mỏng có
pha glycerine – đã trở nên láng lẩy tươi tắn, trông trẻ hẳn ra. Kin thoa màu son đỏ thật đậm lên môi. Chỉ có làn môi là nơi duy nhất trên người
Kin chịu dùng màu đỏ.
Kin cũng không hề sơn móng tay bao giờ. Càng lớn tuổi thêm lại càng
thấy không cần thiết, chỉ tổ bày tỏ sự thiếu thốn thèm khát bên
trong. Cứ xoa tay với kem, rồi cắt từng móng cho sát vào, và
chà vào vải cho láng là được. Nơi tay áo, phần ở cổ tay thì
Kin nghĩ nên có màu gì nhạt, cho nên chọn thứ có sọc hồng nhạt và
xanh. Xong xuôi, Kin thoa nước hoa lên hai vai và cánh tay, lựa thứ có
mùi thật dịu, ngọt ngào. Không bao giờ nên thoa lên hai trái tai, không
bao giờ!
Kin vẫn biết dù sao mình cũng chỉ là nữ giới: chẳng thà
chết sớm, hơn là sống lâu làm một bà già bẩn thỉu cọm rọm giữa lòng đời. Kin nhớ đến
lời của một bài hát cũ mà mình vẫn thích:
Chả giống như người thiên hạ đâu
Chi để cho ai thấy bạc đầu
Cứ như những đoá hoa hồng đó
Lòng này mơ được thế từ lâu.
Giá phải sống chẳng có người đàn ông nào chung quanh…ôi, mới có nghĩ đến
thế thôi mà đã thấy bồn chồn trong dạ. Kin liếc nhìn những cánh hoa hồng do ông Itaya mang đến tặng: màu hoa rực rỡ, làm nhớ đến
những ngày tháng vàng son cũ! Có 1 thứ cảm giác gì đầy hoài
niệm pha thích thú khi nghĩ về cái thưở xa xưa lúc trước, những thói
quen, những điều mình thích, những sung sướng… mọi thứ đều với thời gian mà thay đổi cả. Những khi nằm ngủ một mình, nửa đêm tỉnh giấc, Kin
thường âm thầm đếm xem có bao nhiêu người đã qua trong đời