
hật mau muốn đứt hơi. Có khi người
mẹ chịu không nổi, phải bỏ nửa chừng, trở lên trên sân đền, tìm cách nựng con
cho nó nín khóc, rồi mới xuống bắt đầu đi lại một trăm vòng.
Cứ
như thế, không biết bao nhiêu đêm rồi người mẹ đã bỏ ngủ, không ngớt lo lắng
trông chồng. Nhưng người chồng đi chinh chiến ấy đã bị giết từ lâu.
Câu
chuyện đau thương này tôi nằm mơ nghe mẹ tôi kể trong mộng.
Arishima
Takeo
Hồi
nhỏ tôi rất thích vẽ. Trường tôi nằm trên đồi trong tỉnh Yokohama. Vùng ấy có
rất nhiều người ngoại quốc ở. Các Thầy Cô của chúng tôi cũng toàn là người nước
ngoài. Mỗi ngày đến trường hay từ trường về, tôi đều phải qua con đường dọc
theo bờ biển san sát những khách sạn và những hãng buôn của người ngoại quốc.
Đứng bên đường ven biển mà nhìn, mặt nước xanh ngắt, nào là tàu chiến, nào là
tàu buôn nằm đầy, khói ứa ra từ những ống khói trên tàu, những sắc cờ các nước
giăng khắp đây đó trên những cột buồm phấp phới trong gió. Quang cảnh trông đẹp
đến nhức mắt. Tôi thường đứng lặng ngắm những cảnh sắc đó và khi về, ngày nào
cũng cố vẽ lại cho thật đẹp tất cả những gì tôi còn nhớ. Nhưng hộp phấn màu của
tôi không có cái màu nước biển xanh biếc đến trong suốt kia, cái màu đỏ sẫm sơn
trên phần thân thuyền giáp với mặt biển của những chiếc thuyền buồm du lịch
trắng. Nên dù cố gắng vẽ không biết đến bao nhiêu lần rồi, tôi cũng không tài
nào tô nổi cái màu của phong cảnh mà tôi đã nhìn thấy.
Chợt
tôi nhớ đến hộp phấn màu đồ ngoại hóa của đứa bạn cùng lớp. Hắn cũng là người
tây phương. Hắn hơn tôi hai tuổi, cao đến nổi tôi phải ngước lên mới thấy được
mặt hắn. Hắn tên Jim. Hộp phấn của hắn là loại hàng ngoại quốc hảo hạng. Trong
chiếc hộp làm bằng một loại gỗ thật nhẹ, mười hai cây phấn màu vuông vức như
những cây mực tàu nhỏ, được xếp thành hai hàng nằm sóng đôi. Màu nào cũng thật
đẹp. Riêng hai cây xanh đậm và đỏ sẫm thì đẹp một cách lạ lùng khó tả. Jim to lớn
hơn tôi nhưng vẽ thì thua tôi xa. Nhưng sao tranh của hắn xấu như thế, mà hắn
cứ tô phấn màu của hắn lên thì nó thành một bức tranh thật đẹp. Tôi thấy ganh
tị trong lòng về điều đó. Nếu có hộp phấn màu ấy, tôi sẽ vẽ được ngay cái màu
của phong cảnh ấy đúng như thật cho mà xem. Tôi nghĩ thế và thấy ghét hộp phấn
màu của mình. Từ đó, tôi bỗng đâm ra thèm muốn khôn nguôi hộp phấn màu của Jim.
Tôi lại nhát, chỉ mơ ước như thế trong lòng, chứ không dám hỏi xin ba má mua
cho. Và cứ thế ngày lại theo ngày trôi qua.
Nay
tôi không còn nhớ rõ lúc ấy là vào khoảng nào, nhưng có lẽ bấy giờ trời đã vào
thu, vì tôi nhớ đã thấy có những chùm nho chín. Những ngày cuối thu sắp vào
đông, trời trong thăm thẳm như có thể nhìn tít mãi vào khoảng không vô tận. Một
buổi trưa trong trời, mọi người đang vui vẻ ngồi ăn cơm hộp với Cô giáo, riêng
tôi ngay trong giờ cơm ngon lành ấy, lòng lại cứ bứt rứt, u tối trái hẳn với
bầu trời hôm ấy. Tôi ngồi thừ người. Nếu có ai chú ý thì chắc có lẽ sẽ nhận ra
sắc mặt tôi tái nhợt. Tôi thấy thèm muốn vô cùng cái hộp phấn của thằng Jim.
Lòng thèm muốn dâng lên đến nghẹn cả tim. Và tôi nghĩ thầm, chắc thằng Jim cũng
đoán biết được điều thèm muốn của tôi. Tôi lén nhìn Jim, nhưng hắn trông không
có vẻ gì khác. Hắn đang cười nói với đứa bạn ngồi bên cạnh. Nhưng sao cái cười
của hắn trông như cái cười của kẻ biết hết những điều tôi đang suy nghĩ. Những
lời hắn nói với đứa bạn ngồi bên cạnh nghe như là: “Để mày coi, thằng Nhật đó
thế nào cũng ăn cắp hộp phấn màu của tao”. Càng nghĩ thằng Jim nghi tôi chừng
nào, tôi càng không dằn được lòng thèm muốn.
Gương
mặt tôi có thể trông dễ thương, nhưng tôi là một đứa yếu đuối cả thể xác lẫn
tâm hồn. Hơn thế tôi là đứa nhát gan, muốn nói điều gì nhưng lại không dám nói,
cứ để cho qua đi, nên ít được ai ưa và ít có bạn bè. Cơm trưa xong, trong khi
những đứa khác vui vẻ ra chơi, chạy nhảy đùa giỡn ngoài sân trường, thì tôi,
một mình ở lại trong lớp. Ngoài sân trời sáng lòa, càng làm nổi lên cái tối lờ
mờ của lớp học như chính cái tăm tối trong lòng tôi. Tôi về chỗ ngồi. Nhưng sao
mắt tôi, lúc lúc cứ liếc qua chỗ thằng Jim. Nếu mình đến mà dở cái nắp bàn đầy
những lằn dao cắt khoét nham nhở và những vết tay dơ đen đúa ấy lên, thì thế
nào cũng thấy nào sách, nào vở, nào bảng đá và hộp phấn màu, trong đó sẽ có cây
xanh đậm và cây đỏ sẫm… Tôi cảm thấy mặt tôi như đỏ gắt lên, vội quay đi, nhưng
ngay sau đó tôi không thể dằn nổi lòng thèm muốn, mắt lại liếc sang bàn thằng
Jim. Trống ngực tôi đập thình thịch. Ngồi yên một chỗ nhưng trong lòng cứ quýnh
lên như nằm mơ bị ma đuổi.
Tiếng
chuông keng keng gọi vào lớp. Tôi giật mình đứng dậy. Nhìn qua cửa sổ tôi thấy
bọn học trò cười giỡn chạy vội về chỗ phòng tiêu, rửa tay. Đầu tôi bỗng lạnh
như nước đá, tôi loạng choạng đi đến bàn của thằng Jim, như người trong mơ, tôi
mở nắp bàn. Và như tôi tưởng tượng cuốn sổ tay nằm lẫn lộn với hộp đựng viết.
Có cả hộp phấn màu mà tôi mơ ước. Lúc ấy không biết tại sao tôi lại phải nhìn
quanh quất để làm gì, nhưng liền sau đó tôi nhanh tay mở nắp hộp lấy hai cây
xanh đậ