Tướng Công Ăn Mày

Tướng Công Ăn Mày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322225

Bình chọn: 8.5.00/10/222 lượt.

hơn bao nhiêu, nhưng An Lô Mã răng nanh lớn, lại ngay ngắn, chỉ cần là

người tinh mắt liền có thể nhận ra.” Lão nhân nhìn An Lô Mã tới gần, hai mắt lộ ra hào quang xán lạn.

“Ta thấy chỉ có ông mới nhận ra được điểm khác biệt ấy.” Trì Tú Tâm cười nói.

“Ha ha ha... Ta là mã si mà!” Lão nhân cũng cười : “Ta gọi là Hầu Bình, mọi người đều kêu ta một tiếng Bình lão bá, không biết vị cô nương tốt bụng này xưng hô thế nào?”

“Ta họ Trì, Trì Tú Tâm, vị này là trượng phu của ta, Lạc Nguyên Dật.”

Nghe đối phương giới thiệu, Trì Tú Tâm cũng tự nhiên đáp lời, song Lạc Nguyên Dật lại hơi nhíu mày trước phản ứng của nàng.

Những lời sau đây càng khiến y thêm phần khó xử.

“Bình lão bá, ta thấy ông rất thích An Lô Mã, lại còn vì nó mà bị thương, vậy ông có muốn đến nhà ta tịnh dưỡng vài ngày không?”

Nguyên bản Trì Tú Tâm có lòng tốt, cho rằng Hầu Bình bị thương, không có khả

năng chiếu cố chính mình. Chưa kể ông ta là vì An Lô Mã mới lĩnh thương

tích, tính ra bọn họ cũng có một phần trách nhiệm, vì vậy thỏa mãn chút

tâm nguyện này của ông ta, xem như giúp người mà thôi. Thế nhưng…

“Tú Tâm.” Lạc Nguyên Dật trầm giọng, ngăn thê tử lại, “Hiện tại việc nên

làm là đưa Bình lão bá đến chỗ đại phu, sau đó đưa ông ấy về nhà, miễn

cho người nhà của ông ấy lại lo lắng.”

Thê tử này của y thực sự

không biết thế nào là câu nệ tiểu tiết, cũng không nghĩ tới bỗng nhiên

mời một ngoại nhân về nhà mình có thể hay không có vấn đề.

“Ồ,

cũng đúng.” Trì Tú Tâm gật đầu. So với việc để Bình lão bá ở lại nhà,

thân cận với ngựa mình, thì mau chóng đưa người trở về, giúp gia quyến

họ Hầu sớm an tâm quả thực trọng yếu hơn.

Nàng thối lui một bước, để Lạc Nguyên Dật nâng Hầu Bình không thể đi lại lên, dự tính dẫn ông ta về thành tìm đại phu trước.

Bất quá Lạc Nguyên Dật không định đỡ Hầu Bình đi, mà trực tiếp đưa ông ta đến chỗ ngựa ô.

“Bình lão bá, ông đã yêu ngựa như vậy, nếu muốn có thể cưỡi An Lô Mã một

chút, chỉ là phiền ông đừng đem chuyện ta cứu người, hay chuyện ta biết

khinh công, có thể nhảy cao nói ra được chứ?” Y cũng không hi vọng

chuyện của mình bị truyền ra ngoài, nên chỉ có thể dùng điều kiện này

trao đổi với Hầu Bình.

“Được được được! Đương nhiên không thành

vấn đề! Cậu là ân nhân cứu mạng của ta, còn cho ta cưỡi An Lô Mã, yêu

cầu của cậu ta nhất định đáp ứng!” Hầu Bình vừa nghe, cao hứng vô cùng,

liên tục gật đầu nói.

Vì vậy Lạc Nguyên Dật đỡ Hầu Bình ngồi lên lưng ngựa, sau đó bọn họ thuận tiện dẫn ông ta quay trở lại thành.

Hầu Bình được cưỡi An Lô Mã, cả người giống như trẻ lại mười tuổi, không

ngừng vuốt ve thân ngựa. May mắn chủ nhân của nó-Lạc Nguyên Dật đang ở

bên cạnh, cho nên An Lô Mã cũng không có ý định quật ông ta xuống.

Nhìn Hầu Bình cao hứng phấn chấn, hoàn toàn không chú ý sự vật bên người,

Lạc Nguyên Dật lặng lẽ kéo Trì Tú Tâm qua, âm thầm dặn dò thê tử.

“Tú Tâm, ta biết nàng có lòng, nhưng cái gì cũng có hạn độ…” Đối với y, tính tình Trì Tú Tâm rất dễ dàng chịu thiệt.

“Ta giúp người như vậy lại khiến chàng không vui sao?” Trì Tú Tâm biết trên người Lạc Nguyên Dật còn che giấu nhiều chuyện. Tuy rằng có chút buồn

bực nhưng nàng vẫn thuận tình đồng ý, “Vậy sau này ta sẽ cố kiềm chế.”

Hôm nay, nếu không phải y mà là cha nàng nói lời này, nàng đại khái sẽ

không để ý. Nhưng nàng hiểu Lạc Nguyên Dật đang tận lực che giấu chuyện

của mình, còn cẩn thận dặn dò nàng, hẳn nàng lại chạm đến chuyện y không muốn nhớ. Hơn nữa lên tiếng nhắc nhở lúc này, chứng tỏ y luôn để ý hành động của nàng, đã thế thì…

“Chàng cứ yên tâm, về sau nếu còn gặp chuyện tương tự, ta sẽ hỏi ý chàng trước.” Trì Tú Tâm cười khổ đáp.

Nàng không hiểu trượng phu vì sao lại có tâm phòng người như phòng cướp vậy. Có lẽ y có thương tích trong người, có lẽ còn một trường cố sự nào đó

nàng chưa biết, bất quá nàng cũng không gấp gáp.

Nàng tin tưởng chính mình một ngày nào đó có thể chữa khỏi vết thương trong lòng Lạc Nguyên Dật.

“Cám ơn nàng...” Lạc Nguyên Dật nhìn vẻ mặt thê tử, tuy nàng thuận theo yêu

cầu của y, nhưng thực tế vẫn có chút ủy khuất cho nàng, khiến nội tâm y

không khỏi băn khoăn.

Y yêu nàng chính vì tính tình hướng ngoại

lại thiện lương này, làm sao đành lòng để nàng giống như y, lúc nào cũng nhất mực đề phòng người khác?

Trầm tư một lúc lâu, Lạc Nguyên Dật đưa tay vuốt qua gò má nàng, trầm giọng nói:

“Thôi đi, nàng muốn làm gì thì làm. Tốt bụng cũng được, bao đồng cũng thế, ta thích tính cách này của nàng. Về phần chuyện khác... Yên tâm, mặc kệ

sau này gặp phải khó khăn gì, ta đều bảo vệ nàng!”

Nàng làm chuyện nàng thích, y làm chuyện nên làm.

Hai người về sau lấy dài bù ngắn, giúp đỡ lẫn nhau.

Có lẽ như thế mới là vợ chồng chân chính.

Tuy chuyến du ngoạn bị Hầu Bình cắt ngang ngoài ý muốn, nhưng sau cùng đã

biết Trì Tú Tâm thích đi ngắm cảnh, cho nên hai người thường xuyên sáng

sớm xuất môn, ban đêm về nhà. Những ngày không du ngoạn, Trì Tú Tâm sẽ

cùng các chị em tốt của mình la cà khắp nơi, tiêu dao được một lúc, mãi

đến một hôm…

“Kẻ trộm! Có trộm! Mau bắt lấy hắn!”

Ngoài ý muốn lạ


XtGem Forum catalog