
ai là vậy?” Trì Tú Tâm nghe xong không khỏi ngẩn người, kế tiếp lộ ra vẻ mặt an tâm.
Nàng vỗ vỗ ngực mình, bộ dáng kinh hoảng chưa hết, đáp: “Thật tốt quá… Ta
còn nghĩ ý tứ của chàng ban nãy là muốn nói, chàng đối với ta lời ngon
tiếng ngọt cùng tình yêu, kỳ thực đều là giả vờ, cho nên trong lòng có
chút khổ sở!”
Bất quá, cũng bởi y nói ra lời kia, nàng mới phát
hiện chính mình bất tri bất giác đối với vị trượng phu này ngày càng xem trọng.
“Cho nên ta mới nói đầu óc nàng tưởng tượng phong phú, toàn nghĩ đâu đâu.” Lạc Nguyên Dật cười khổ đáp.
“Không phải tưởng tượng. Ta bởi vì thích chàng nên mới để ý như vậy.” Trì Tú
Tâm nhẹ nhàng thở ra, lại khôi phục bộ dáng tươi vui ngày thường, dùng
sức vỗ vỗ cánh tay trượng phu, cười nói: “Bất quá chàng cứ yên tâm, ta
tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện chàng biết công phu!”
“Vậy còn
đám chị em tốt của nàng? Không muốn khoe ta trước mặt các nàng ấy sao?”
Lạc Nguyên Dật thấy nàng vui cười, bấy giờ y mới phát hiện, chính mình
cũng không hy vọng khuôn mặt nhỏ nhắn kia có bất kỳ cảm xúc nào ngoài
trừ vui vẻ, cho dù là tịch mịch hoặc bi thương trong một chốc, y cũng
không cho phép.
“Không muốn! Chị em tốt cũng không thể biết! Các
nàng ấy khó giữ miệng lắm!” Trì Tú Tâm ra sức lắc đầu, “Bọn họ không
biết chàng có công phu cũng đã ngưỡng mộ đến mức muốn làm tiểu thiếp,
nếu lại để các nàng biết chàng văn võ song toàn, ta đảm bảo các cô nương trong thành này không ai không muốn gả cho chàng! Ta đây mới không cần
các nàng ấy nhìn chằm chằm chàng như thịt béo!”
Lạc Nguyên Dật trước tiên ngẩn người, sau đó mới che mặt, nhịn không được cười to.
Ôi ông trời, hai người bọn họ thật đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
“Cười cái gì? Ta đang nghiêm túc lo nghĩ sẽ có người theo đuổi chàng đây.”
“Ta chỉ là... Ý nghĩ của nàng… Thực sự rất thú vị!” Nàng luôn luôn có những suy nghĩ miên man không thể lường trước được.
“Không thú vị! Ta thế nào lại cẩu thả như vậy, còn là một cô nương, cho nên ta để ý chàng có người yêu hay không yêu ta, chứ tuyệt không để ý chuyện
chàng có công phu, đó không phải trọng điểm, có hay không không quan
trọng.”
Bởi vậy nàng thà nói Lạc Nguyên Dật yêu thương nàng bao
nhiêu, ở trên giường nhiệt tình thế nào, cũng không tình nguyện nói y vĩ đại, miễn ngày sau đưa tới nhiều người ái mộ y.
“Nàng... Rốt cuộc đang khen hay chê ta?” Hiện tại đến phiên y hỏi vấn đề này.
Theo ý nàng dường như khinh công cùng nội lực thâm hậu này của y căn bản không đáng một đồng.
“Ta nói mặc kệ chàng là dạng nam nhân gì, cho dù nguyên bản là ăn mày,
không chí cầu tiến, chỉ biết ăn bám vợ, ta cũng vẫn yêu chàng.” Mày mảnh nhếch lên, Trì Tú Tâm cực kỳ đắc ý, nhân cơ hội này đem lời trêu cợt
ban nãy trả lại cho y.
Hôm nay vận khí nàng thật tốt, không chỉ
nghe y thổ lộ chân tình, còn đối với y có sâu thêm một tầng nhận thức,
ngay cả đấu võ mồm cũng thắng được y.
“Nàng đấy... Thực dễ dàng
thỏa mãn, thắng ta một chút đã vui vẻ như vậy.” Lạc Nguyên Dật vuốt ve
gò má phấn nộn, thuận thế nâng lên khuôn mặt nàng, cúi đầu khẽ hôn.
Hai bờ môi áp chặt vào nhau, đem cảm xúc vui vẻ của họ hóa thành tình nồng ý mật, khiến cho giá lạnh của trời đất cũng phải thoái nhượng ba phần, dù thế nào cũng không thể chia tách hai người, thẳng đến khi bên tai
truyền tới tiếng kêu cứu…
“Cứu mạng! Có ai không? Cứu mạng!” Tiếng kêu cứu bị gió lớn lấn át, dù vậy Lạc Nguyên Dật đứng trên tuyệt phong
bằng vào nhĩ lực tốt vô cùng vẫn nghe được rõ ràng rành mạch.
“Tú Tâm, có người kêu cứu.” Lạc Nguyên Dật ngừng hôn thê tử, cẩn thận tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu.
“Sao? Kêu cứu?” Nàng tuyệt nhiên không nghe thấy gì.
“Ở bên cạnh, chúng ta đi xem sao.” Lạc Nguyên Dật bỏ chút thời gian hướng
nàng giải thích bởi vì y nhiều năm luyện công khiến cho nhĩ lực tăng
cường, khả năng nghe tốt hơn người bình thường, sau đó đem thê tử ôm
ngang người rồi cùng nàng phi xuống vách núi.
Thân thủ gọn gàng lên xuống liên tục, men theo tiếng kêu tới rừng hoa đào ở phía sau vách núi, lúc này Trì Tú Tâm cũng bắt đầu nghe thấy thanh âm.
“Thực
sự có người hô cứu mạng!” Trì Tú Tâm có phần kích động ôm chặt lấy
trượng phu, hết nhìn đông lại nhìn tây khắp nơi, muốn xem xem rốt cuộc
là ai đang kêu cứu.
“Ở bên kia.” Lạc Nguyên Dật ôm thê tử đứng trên mỏm đá nhô ra từ vách núi, chỉ tay về phía đối diện.
“A là lão bá kia!” Trì Tú Tâm kinh ngạc kêu lên: “Làm sao bây giờ? Chàng có thể mang ông ấy xuống không?”
“Ta mang nàng xuống trước rồi trở lại cứu ông ấy.”
Lạc Nguyên Dật chăm chú nhìn tình hình lão nhân trước mắt, chỉ thấy ông ta
bị mắc ngang trên một gốc cây đâm ra từ vách núi, sơ sẩy một chút sẽ rơi xuống bỏ mạng.
Hơn nữa cây kia thoạt nhìn không rắn chắc, miễn
cưỡng chống đỡ lão nhân còn có thể, nếu có người muốn đi lên cứu ông ta, nhánh cây có khả năng chống đỡ không được sức nặng hai người mà gãy
rớt.
Chưa kể trên đùi lão nhân tựa hồ có thương tích, muốn tự mình đi xuống cũng khó lắm.
“Được được được, vậy chàng mang ta xuống nhanh chút.” Cứu người như cứu hỏa, Trì Tú Tâm không