
iệu nhi ôn nhu hỏi nó, “Diệu nhi đã thấy cái gì? Đến đây, nói cho
tỷ tỷ nghe.” Nàng không tin Thẩm Nghị làm ra chuyện có lỗi với nàng. Hơn nữa Hương Thảo nàng đã từng gặp qua, là một cô nương yếu đuối nhát gan. Một nữ hài tử như vậy (ẹc “nữ hài tử”. Chị còn bé tuổi hơn người ta
đó), làm sao có thể giữa ban ngày ban mặt làm ra cái chuyện ôm ấp nam tử ấy được. Chuyện này đối với một cô nương là chuyện rất nghiêm trọng,
một khi bị bắt thì chỉ có thể giống như phụ nữ đã kết hôn bị đem dìm
chết.
Nương Hương Thảo cũng giống như nhìn thấy vị cứu tinh, gắt gao nhìn chằm chằm Diệu nhi, ngữ khí run run, “Diệu
nhi, ngoan, nói xem con nhìn thấy cái gì?”
Diệu nhi ôm cổ Trinh nương, nhẹ nói, “Ta
thấy nàng đi ra từ phòng của tỷ tỷ, còn đụng phải Cẩu Đản ca ca, sau đó
từ trên người nàng rớt ra hộp Hương Hương của tỷ tỷ. Cẩu Đản ca ca cũng
thấy, có thể hỏi Cẩu Đẩn ca ca.” Khi nói chuyện còn quay đầu nhìn xung
quanh tìm Cẩu Đản.
Cha Cẩu Đản nghe thấy cũng vội vàng gọi
thê tử nhà mình, “Mau mau, tìm Cẩu Đản, xú tiểu tử này đi đâu rồi!” Nếu
Cẩu Đản và Diệu nhi cùng thật sự thấy chuyện, thì cũng nói lên rằng
Triệu thị đang nói dối mọi người, là nàng trộm son của người ta còn có ý nói xấu Hương Thảo và Thẩm tiên sinh. Một là con của hắn rất thích tiên sinh, hai là Hương Thảo là đệ muội tương lai của hắn, hắn thế nào cũng
không muốn tin tưởng hai người kia thật sự làm ra cái loại chuyện như
thế này.
Sắc mặt Triệu thị cứng đờ, sau đó rất
nhanh lại khôi phục bình thường, cười lạnh một tiếng, “Đúng là ta đi vào phòng thẩm nương tử lấy đó thì sao nào? Nếu Thẩm tú tài cầu xin ta
không nói chuyện này ra, ta lấy của hắn một hộp son thì có làm sao? Tuy
nhiên, hai người là hắn và Hương Thảo giữa ban ngày ban mặt ôm ấp nhau,
ta nhìn thấy rõ ràng! Đừng hòng chối!”
Trong lòng Triệu Nhị Hổ xem như yên ổn
trở lại. Hóa ra không phải là thê tử nhà hắn có gian tình với Thẩm Nghị
mà là Hương Thảo và Thẩm Nghị có gian tình a! Hắn nhìn Thẩm Nghị khinh
bỉ, hắn biết ngay cái loại tiểu bạch kiểm này không phải tứ gì tốt mà!
Đột nhiên trong đám người trở nên ồn ào,
hóa ra là thúc thúc của Cẩu Đản hai mắt đó ngầu, muốn chạy tới đánh Thẩm Nghị, tuy nhiên lại bị cha Cẩu Đản ngăn cản. Thúc thúc Cẩu Đản nhìn qua cũng chỉ mới hơn hai mươi, lúc này trên mặt đầy gân xanh, rống giận
kêu, “Thẩm Nghị! Ta giết ngươi! Ngươi dám bắt nạt Hương Thảo! Ta muốn
giết ngươi!”
Thẩm Nghị từ nãy đến giờ vẫn cau mày,
miệng thì gắt gao mím lại. Thôn trưởng nhỏ giọng hỏi hắn vài câu nhưng
hắn đều lắc đầu. Nay thấy mọi chuyện nháo thành như vậy, cũng chỉ đem
Trinh nương và Diệu nhi che ở phía sau mình, còn lại cái gì cùng không
nói.
“Không tốt! Không tốt! Cha! Cha! Cứu mạng a! Thúc thúc cứu mạng a!” Cẩu Đản thờ hổn hển vừa chạy vừa kêu, còn
chưa chạy tới nơi đã bị cha nó xách lên, “Cái tên tiểu tử hỗn đản này đi đâu thế hả? Tìm ngươi nửa ngày!”
Cẩu Đản thờ hổn hển, ánh mắt đỏ bừng,
trên mặt còn có vệt nước mắt, vội vàng nói, “Cha, cứu mạng a! Dì Hương
Thảo nhảy sông rồi!”
“Cái gì!”
Nương Hương Thảo vừa nghe thấy liền hôn
mê bất tỉnh, người xung quang liền ấn huyệt nhân chung sau đó vỗ vỗ
ngực, làm đi làm lại nhiều lần mới tỉnh, vừa tỉnh liền khóc ầm lên ,
“Hương Thảo a! Số ta thật khổ a! Tại sao con lại nghĩ không thông vậy
chứ….”
Thúc thúc Cẩu Đản túm lấy Cẩu Đản sốt
ruột hỏi, “Dì Hương Thảo của ngươi nhảy sông? Ở đâu? Cứu lên chưa? Ngươi nhanh đưa ta tới xem nào!”
Cẩu Đản thông minh co rụt đầu lại, tránh
thoát khỏi tay của thúc thúc, chạy thẳng đến bên dòng suối, vừa chạy vừa nói tình huống, “Triệu Tiểu Hổ vừa phát hiện, chúng con liền kéo dì
Hương Thảo lên, nhưng mà mãi vẫn không thấy dì tỉnh lại!”
Chuyện này nháo ra đến mức chết người
chính là đại sự. Thôn trưởng cũng không dám chầm chừ, dẫn đoàn người vọi vàng chạy tới bên dòng suối.
Trong lòng Triệu thị cũng sợ hãi. Nàng
không nghĩ Hương Thảo bình thường nhát gan như vậy lại dám nhảy sông tự
tử. Nàng sợ hãi liếc nhìn Triệu Nhị Hổ. Tâm Triệu Nhị Hổ vốn đã không
yên, nhìn thấy cái liếc mắt này của nàng, cục tức lại dồn tới, liền túm
lấy tóc nàng, “Ngươi là cái đồ phụ nữ lắm mồm! Còn lấy trộm đồ vật của
người khác! Ngày ngày không biết làm việc cho tử tế, chỉ biết gây chuyện thị phi. Ta xem ngươi làm thế nào để không làm cha nương Hương Thảo
thất vọng!”
Trinh nương ôm Diệu nhi, nhìn mọi chuyện
có chút không biết làm sao, bất đắc dĩ nói Thẩm Nghị, “Chúng ta cũng qua xem đi, trong thôn chắc không có thầy thuốc riêng, chàng biết chút y
thuật, chút nữa có thể giúp được việc gì đó.”
Thẩm Nghị quay đầu nhìn Trinh nương,
“Nàng không hỏi ta cái gì ư?” Hắn không quan tâm người khác nghĩ thế
nào, dù sao chuyện cũng không phải như họ vẫn nghĩ, hắn chỉ sợ… Sợ
Trinh nương cho rằng hắn và Hương Thảo…
Trinh nương nghiêng đầu nhìn hắn ôn nhu cười, “Ta tin tưởng chàng.”
Thẩm Nghị chỉ cảm thấy lòng như lặng đi,
không còn không biết làm sao, không còn bối rối, không còn sợ hãi. Chỉ
một câu đơn giản của Trinh nương, ta tin tưởng chàng!
Hương Thảo đã được nâng về nhà. Cả người