
mẫu thân mình, liền xấu hổ cúi đầu.
Trinh nương nhìn bộ dáng Thẩm Nghị, đau
lòng nắm lấy tay hắn. Thẩm Nghị cũng xoay tay nắm lại, thở dài một
tiếng, “Chuyện ngày đó, bây giờ ta sẽ nói cho mọi người rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì.”
“Ngày đó ta đi đến bên suối múc nước, ngẫu nhiên gặp được Hương Thảo cô nương cũng đi lấy nước bên suối. Đột nhiên bụi cỏ bên cạnh có một con rắn trườn ra. Hương Thảo cô nương
sợ hãi lùi lại mấy bước thiếu chút nữa thì té ngã. Ta liền bước lại đỡ
Hương Thảo cô nương. Lúc ấy Hương Thảo cô nương sợ chuyện này nói ra sẽ
bị mọi người chỉ chỏ, năn nỉ ta đừng nói ra, ta liền đáp ứng với nàng.
Sau đó ta gặp được thê tử Triệu Nhị (Triệu thị), vì muốn bảo toàn danh
tiết cho Hương Thảo cô nương, ta liền thỉnh cầu thê tử Triệu Nhị đừng
nói chuyện này ra ngoài.”
Thẩm Nghị có chút bất đắc dĩ nói, “Đây là chân tướng sự việc.”
Mọi người đều có chút không hiểu nổi, nếu chỉ là như vậy vì sao vừa rồi Thẩm Nghị không nói ra?
Trần Nhị Quý nghe xong hừ lạnh một tiếng, “Nếu chỉ đơn giản như vậy sao vừa rồi ngươi không nói? Nếu ngươi nói
ra, Hương Thảo cũng không đến mức suy nghĩ luẩn quẩn mà đi nhảy sông!”
Thanh âm Thẩm Nghị vẫn rất bình tĩnh,
“Quân tử trọng lời hứa. Hương Thảo cô nương đã khẩn thiết mong nhờ, ta
sao có thể thất tín với nàng?”
“Ngươi không muốn thất tín với Hương
Thảo, nhưng cuối cùng ngươi vẫn nói. Nếu ngươi nói sớm, cũng sẽ không có nhiều người hiểu nhầm ngươi và Hương Thảo hôm đó đã làm ra cái chuyện
xấu xa gì đó như vậy. Ngươi thì tính là quân tử cái gì!” Trần Nhị Quý
nhìn về phía Thẩm Nghị rống giận. Hương Thảo thiếu chút nữa là chết! Hắn còn dám mở miệng nói quân tử!
Triệu thị liên tục cười lạnh, “Ngày đó ta chỉ thấy hai người các ngươi đứng ôm nhau một chỗ, cũng không thể nghe
được các ngươi nói cái gì. Đương nhiên ngươi muốn nói như thế nào mà chả được.”
Triệu Nhị Hổ hung hăng trừng mắt nhìn thê tử nhà mình, “Ngươi câm miệng! Đều là do ngươi khêu ra cái chuyện tốt
này!” Tuy rằng hắn giận thê tử làm mình mất mặt nhưng mà chính hắn cũng
không tin lời Thẩm Nghị nói.
Thẩm Nghị vẫn bất động như núi, “Thất tín với Hương Thảo cô nương, là lỗi của Thẩm mỗ. Nhưng lời Thẩm mỗ nói hoàn toàn là thật, tin hay không là tùy ở mọi người, Thẫm mỗ cũng sẽ không
giải thích về vấn đề này nữa.”
Trinh nương liếc nhìn Thẩm Nghị. Nàng
thành thân với Thẩm Nghị đã hơn hai năm, cảm xúc của Thẩm Nghị có thay
đổi, dù chỉ là một chút nàng đều có thể cảm nhận được, giống như hiện
giờ, trực giác nói cho nàng biết rằng, Thẩm Nghị cũng không phải nói hết toàn bộ sự thật, ít nhất, lời hắn nói còn che giấu một số thứ. Về phần
rốt cuộc Thẩm Nghị che giấu cái gì, Trinh nương tin tưởng hắn tuyệt đối
có nguyên do của hắn.
Nàng nhìn thoáng qua Hương Thảo đang hơi
run rẩy, Hương Thảo đã muốn dây dưa mọi chuyện đến mức này, ánh mắt liền nhìn thẳng vào nàng, thấy nàng ta lập tức co rúm lại. Nàng khẳng định,
Thẩm Nghị quả thật có chuyện gì đó che giấu chưa nói hết ra.
Thôn trưởng vẫn cau mày nghe. Câu trả lời của Thẩm Nghị tất nhiên là không khiến mọi người tin phục. Nếu chân
tướng mọi việc chỉ đơn giản như vậy, hắn cũng không cần phải giấu diếm
đến bây giờ. Tuy nhiên, hiện tại cũng không phải là thời điểm để truy
cứu chuyện này. Thẩm Nghị nếu đã giải thích, như vậy thì dù sự tình có
thật sự là như vậy hay không, ít nhất cũng đã có giải thích rồi.
“Nếu đã nói rõ ràng, vậy việc này coi như xong, đều là người cùng thôn, xé vỡ da mặt nhau thì sẽ rất khó coi. Nhị Hổ, ngươi trở về quản tốt thê tử của ngươi, sau này, mọi chuyện nên hỏi cho rõ, đừng có náo loạn như thế này lần nữa. Hương Thảo cũng nên về
nghỉ ngơi đi, không cần vì những chuyện như thế này mà tìm đến cái chết. Vài ngày nữa xuất giá rồi, đừng có như tiểu hài tử nháo loạn nữa. Tú
tài hôm nay cũng không đúng, sớm nói mọi chuyện rõ ràng cũng sẽ không
gây nên cái chuyện này, thôi, cũng trở về nghỉ ngơi cho sớm đi.” Thôn
trưởng cũng đã bắt đầu thấy mệt mỏi, chuyện hôm nay thật sựu dọa người,
thiếu chút nữa là gây tai nạn chết người, đều dừng lại ở đây đi.
Trong lòng Trinh nương rốt cuộc cũng
không nhịn nổi nữa. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng như có một giàn hỏa
thiêu, “Triệu thị trộm son của ta, Triệu Nhị Hổ hắn không phân biệt
trắng đen vu hãm tướng công ta và nương tử hắn có tư tình! Việc này sao
lại không tính?”
“Triệu thị trộm đồ chẳng những không biết sai, lại còn quay ra cắn ngược lại nói xấu thanh danh của tướng công ta và Hương Thảo! Việc này sao không tính?”
“Còn có ngươi,” Trinh nương chỉ vào Hương Thảo lạnh lùng nói, “Ngươi yêu cầu tướng công ta không nói chuyện kia
ra, vậy thì khi Triệu thị làm ô thanh danh ngươi, ngươi vì cái gì mà
không đứng ra nói?”
“Các ngươi đều nói tướng công ta không
giải thích sớm, nhưng mà chàng giải thích thật sự hữu dụng sao? Lúc
chuyện đó phát sinh chỉ có hai người là chàng và Hương Thảo, không ai có thể làm chứng! Chàng giải thích các ngươi có thể tin chàng sao?”
Mọi người đồng loạt nghẹn lời, quả thật,
cho dù Thẩm Nghị có muốn giải thích, bọn họ cũng chưa chắc đã t