
nàng ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, bụng hơi hơi trương lên. Nương Hương
Thảo ôm nàng mặt đẫm nước mắt, “Hương Thảo số khổ của nương… Sao con lại nghĩ không thông vậy chứ… Cha con trở về ta biết nói với hắn như thế
nào đây ….”
Nhà Hương Thảo không có ruộng đất. Phụ
thân Hương Thảo lúc còn trẻ là người bán hàng rong trong thôn đi từ nhà
này sang nhà kia . Về sau an cư ở thôn Bạch Hà thì thường xuyên đánh xe
bò chạy từ thôn tới trấn trên, trở người, cũng tiện mang chút đồ về bán, hoặc là đem một số thứ mua được trong thôn lên trấn trên bán. Hai ca ca của Hương Thảo đều ở trấn trên kiếm sống, một người làm chân chạy trong khách sạn, một người ở cửa hàng vải làm tiểu nhị.
Thúc thúc Cẩu Đản vô cùng sốt ruột. Hiện
giờ bộ dáng Hương Thảo gần như là đã chết, gấp gáp xoay quanh, “Lang
trung đâu? Tại sao còn chưa mời tới?”
Thôn trưởng thấy Triệu Nhị Hổ mang theo
thê tử của mình đến liền hung hăng trừng mắt nhìn họ một cái. Triệu Nhị
Hổ và Triệu thị đều co rúm lại, không dám nói năng gì.
Lúc Thẩm Nghị và Trinh nương đến, ánh mắt mọi người chung quanh đều rất phức tạp. Thúc thúc Cẩu Đản lại nhày tới
túm lấy cổ áo Thẩm Nghị, hung tợn nói, “Đều là do ngươi ức hiếp Hương
Thảo, hại nàng phải nhảy sông! Nếu Hương Thảo chết, ngươi cũng đừng hòng sống!”
Thẩm Nghị động cũng chưa động, chỉ là nhìn ánh mắt đỏ sậm của thúc thúc Cẩu Đản, trên mặt hoàn toàn bình tĩnh.
Trinh nương vỗ vỗ lưng Diệu nhi, nhìn về phía thúc thúc Cẩu Đản quát một tiếng, “Buông tay! Chàng có thể cứu Hương Thảo!”
Thôn trưởng vừa nghe thấy, hai mắt liền
sáng lên. Trong chương trình học của người đọc sách chắc chắn có học y
thuật. Hiện giờ lang trung trong thôn không biết đi đâu, nếu Thẩm Nghị
có thể cứu Hương Thảo thì không thể tốt hơn!
Hắn bước lên phía trước kéo lấy cánh tay
thúc thúc Cẩu Đản, khuyên nhủ, “Nhị Quý, Ngươi buông tú tài ra. Hắn biết y thuật, có thể cứu được Hương Thảo.” Lại nhìn về phía cha Cẩu Đản nói, “Đại Phúc, mau tới đây kéo đệ đệ ngươi ra.”
Mắt Trần Nhị Quý đỏ rực, tránh khỏi tay
thôn trưởng và cha Cẩu Đản, “Ta không cho phép hắn chạm vào Hương Thảo!
Các ngươi đừng kéo ta!”
Trinh nương nóng nảy, đối với thúc thúc Cẩu Đản tức giận nói, “Trần Nhị Quý, nếu ngươi muốn Hương Thảo chết thì cứ tiếp tục đi!”
Thẩm Nghị vẫn rất bình tĩnh, hắn nhìn hai mắt đỏ hồng đang chảy lệ của Trần Nhị Quý, trong lòng thở dài, nhẹ
giọng nói, “Ta sẽ không chạm vào nàng ấy.”
Thôn trưởng và cha Cẩu Đản cũng rất sốt
ruột, lập tức không khuyên răn gì nữa, trực tiếp dùng sức mạnh lôi Trần
Nhị Quý ra. Cứ như vậy, một tiếng xoẹt vang lên, áo Thẩm Nghị bị kéo
rách mất một mảng.
Thẩm Nghị lại gần nhìn Hương Thảo, bảo
Hứa tẩu tử giúp mình nâng mí mắt Hương Thảo lên một chút, lại bảo Hứa
tẩu tử nhẹ nhàng đè vào bụng Hương Thảo, hỏi qua Hứa tẩu tử mấy câu,
liền dặn dò Hứa tầu tử làm như thế này như thế kia.
Quả nhiên đúng như hắn nói, hắn không hề chạm vào Hương Thảo chút nào.
Hứa tẩu tử nghe thấy liên tục gật đầu,
gọi lại vào phụ nhân có sức khỏe, hơi lật người Hương Thảo lại rồi ghé
người đè lên người nàng. Một tay Hứa tẩu tử nhẹ nhàng xoa bụng Hương
Thảo, một tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ ở sau lưng. Đột nhiên bàn tay xoa bụng ấn mạnh, tay xoa lưng cũng hơi dùng sức vỗ, Hương Thảo liền oa một tiếng
rồi nôn ra rất nhiều nước.
Lập lại vài lần như vậy, mãi cho đến khi
Hương Thảo không còn nôn ra nước nữa, mới để Hương Thảo thả lỏng ra, xoa xoa ngực Hương Thảo. Tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm Hương
Thảo, chỉ thấy sắc mặt Hương Thảo dần dần hồng hào trở lại, một lát sau
mi mắt giật giật, mở ra nhìn thấy mọi người xung quanh liền khóc ầm lên.
Thấy Hương Thảo không có chuyện gì, tất cả mọi người đều thở phào một cái.
Ánh mắt Trần Nhị Quý phức tạp nhìn Thẩm Nghị. Sắc mặt Thẩm Nghị vẫn trầm tĩnh như cũ.
Thôn trưởng thấy người đã được cứu, mới
thở dài nói, “Tuy rằng Hương Thảo nhảy sông đã chứng minh được mình
trong sạch, nhưng chuyện vẫn phải làm cho rõ ràng, nếu không trong lòng
mọi người sẽ còn khúc mắc. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, không
bằng trước mặt mọi người nói nhất thanh nhị sở (nói rõ ràng) ra hết đi.” Hắn dừng lại một chút, nói với Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài a, tuy rằng ta
không biết vì sao ngươi không chịu nói, nhưng chuyện đã đến nước này,
ngươi vẫn là đem mọi chuyện nói ra hết đi, miễn cho mình bị người khác
nghi ngờ.” Nói xong câu này, thôn trưởng liền hung hăng trừng mắt liếc
nhìn Triệu thị một cái.
Thẩm Nghị trầm mặc nhìn Hương Thảo tìm
được đường sống trong chỗ chết, đột nhiên ôm quyền thi lễ, “Hương Thảo
cô nương, ngươi nguyện lấy cái chết để chứng minh trong sạch, ta cũng
không mong muốn ngươi vì một chút việc nhỏ mà vứt bỏ tính mạng. Thân thể sinh ra, là nhờ ơn cha mẹ, không được tự tiện vứt bỏ. Hy vọng ngươi
không làm lại chuyện ngốc nghếch này lần nữa. Chuyện ngày đó, bây giờ ta sẽ nói hết cho mọi người, chuyện đồng ý với cô nương Thẩm Nghị không
làm được, mong cô nương tha thứ.”
Tiếng khóc của Hương Thảo dần dần nhỏ
lại, nghe xong lời Thẩm Nghị nói, lại nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của