
in. Dù
sao lời Triệu thị nói là đúng, chính mắt nàng ta nhìn thấy hai người kia ôm nhau cùng một chỗ. Mãi cho đến khi Hương Thảo nhảy sông, bọn họ mới
cảm thấy Hương Thảo và Thẩm Nghị là trong sạch.
Trinh nương ôm sát Diệu nhi vào lòng,
trong lòng cảm thấy vô cùng đắng chát. Tướng công không nói nhất định là có cái khó của chàng, nhưng dựa vào cái gì mà chàng phải chịu người
khác chỉ trỏ nói xấu, dựa vào cái gì chỉ một câu nói của thôn trưởng,
tất cả ủy khuất của chàng đều không được trả lại?
“Thôn trưởng, việc này không thể cứ như
vậy mà cho qua được. Dựa vào cái gì mà tướng công không làm gì cũng phải chịu ủy khuất như vậy? Chàng là tiên sinh, ngươi nói như vậy thì về sau hắn làm thế nào có thể dạy dỗ bọn nhỏ nữa!” Nước mắt Trinh nương cuồn
cuộn chảy xuống. Hôm nay nếu việc này cứ mơ hồ cho qua như vậy, Thẩm
Nghị sẽ rất ủy khuất.
Thôn trưởng cau mày, khó xử nhìn Trinh
nương, “Thẩm nương tử, Thẩm tú tài hôm nay quả thật là bị ủy khuất,
nhưng mà ngươi nhìn xem, Triệu thị đã bị nam nhân của nàng giáo huấn,
Hương Thảo lại vừa nhảy sông mới được cứu lên. Thân là thôn trưởng,
ngươi bảo ta phải làm thế nào đây? Thẩm tú tài sau này còn ở trong thôn
dạy học, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu đã gặp (ý là gặp nhau
thường xuyên) việc gì phải đem mọi chuyện làm đến mức tuyệt tình như vậy chứ?”
“Thôn trưởng, Thẩm tiên sinh, Thẩm nương
tử, là ta không đúng, ta thật sự xin lỗi Thẩm tiên sinh.” Sắc mặt Hương
Thảo đã tốt lên nhiều, tuy nhiên vẫn như trước chảy nước mắt, nàng xuống giường, quỳ lạy trước mặt vợ chồng Thẩm Nghị.
“Chuyện bên suối ngày đó, ngoại trừ ta và Thẩm Nghị tiên sinh không có người khác thấy, tuy rằng chỉ là tiên sinh giúp đỡ ta một chút nhưng ta vẫn sợ… Ta sợ bị Nhị Quý ca biết… Cho nên… cho nên ta mới khẩn cầu Thẩm tiên sinh đừng nói. Hôm nay nghe thấy thê
tử Triệu Nhị Hổ nói là nàng nhìn thấy… ta thật sự sợ hãi, liền… liền… Ta thực sự xin lỗi tiên sinh.” Hương Thảo vừa khóc vừa nói.
Trần Nhị Quý đau lòng nhìn nàng nói, “Nàng… Sao nàng lại hồ đồ như vậy. Loại chuyện nhỏ này sao ta có thể để trong lòng chứ.”
Nương Hương thảo lập tức hỏi một câu,
“Con nói thật sao?” Không phải nàng không tin nữ nhi của mình, chỉ là
nàng sợ nữ nhi của mình bị uy hiếp không dám nói ra. Tuy rằng Thẩm Nghị
cũng không giống cái loại người đó.
“Con làm sao có thể lừa nương, con… Con thật sự sợ hãi….” Hương Thảo khằng định, nói lại thêm một lần.
Lúc này mọi người đều tin Thẩm nghị, bằng cá tính nhát gan sợ phiền phức của Hương Thảo thì nàng làm như vậy cũng không hề kỳ quái. Trước đó mọi người không quá tin Thẩm Nghị chính là
vì Hương thảo không có thừa nhận, và Thẩm Nghị giải thích cũng quá đơn
giản. Hương Thảo nhảy sông, có thể nói là chứng minh trong sạch, cũng có thể nói là do gian tình bại lộ. Cho nên nghe thấy Thẩm Nghị nói một
phía, thật sự cũng rất khó làm người khác tin tưởng. Tuy nhiên cũng bởi
vì Hương Thảo nhát gan sợ phiền phức, mọi người cũng tin Hương Thảo
không dám nói dối ở trước mặt nhiều người như vậy. Nếu nàng nói lúc
trước Thẩm Nghị không mở miệng là vì nàng cầu Thẩm Nghị, lời này cũng là đáng tin. Nói trắng ra, Hương Thảo là người bọn họ nhìn từ bé đến lớn,
bọn họ tất nhiên là tin tưởng Hương Thảo hơn Thẩm Nghị.
Trần Nhị Quý kéo Hương Thảo, không được
tự nhiên gãi đầu, “Ta căn bản không để ý cái chuyện nhỏ này, nàng… Nàng
sau này đừng có ngớ ngẩn như vậy nữa.” Tuy rằng hắn tin tưởng Hương Thảo và Thẩm Nghị nhưng mà trong lòng vẫn có chút oán giận Thẩm Nghị. Nếu
Thẩm Nghị nói sớm một chút, không phải việc này đã không xảy ra hay sao?
Chuyện Hương Thảo đã giải quyết, còn chuyện Triệu thị.
Thôn trưởng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hắn vừa rồi ba phải không phải là muốn bao che cho ai, mà là vì hắn cũng
không tin Thẩm Nghị, nhưng hắn không muốn chuyện Hương Thảo và Thẩm Nghị lại nháo ra ẩn tình nào đó. Hương Thảo cũng sắp xuất giá,Thẩm Nghị cũng chỉ là một tiên sinh dạy học bên ngoài. Hắn tình nguyện để Thẩm Nghị
chịu ủy khuất cũng không muốn nghe thấy điều hắn không muốn nghe.
Về phần Triệu thị, hắn sớm đã không thích cái loại nữ nhân thích gây phiền phức này rồi.
“Triệu thị, ngươi cũng đã thừa nhận son
này là ngươi trộm từ nhà họ Thẩm, điểm này ta không muốn nói nhiều. Trộm đồ của người khác, vốn là phải đưa tới quan phủ, tuy nhiên niệm tình
ngươi chỉ trộm chút đồ vật nhỏ, lại là vi phạm lần đâu, phạt ngươi đi
hỏi giá son, bồi thường gấp đôi tiền cho Thẩm nương tử đi. Chuyện Hương
Thảo ngươi không rõ sự tình chân tướng lại dám mở miệng nói xấu, khiến
cho Hương Thảo phải nhảy sông, phạm vào võ mồm, phạt ngươi tự vả miệng
hai mươi cái, nếu còn dám tái phạm, người trong thôn liền thay Triệu Nhị Hổ lấy ra thất xuất chi điều trong đó có võ mồm hưu ngươi!”Thôn trưởng
nghiêm túc nói với Triệu thị. (thất xuất chi điều: bảy điều kiện được
đặt ra để bỏ vợ thời phong kiến, bao gồm mấy tội như: bất hiếu với cha
mẹ chồng, không sinh được con…)
Triệu thị vừa nghe thấy mặt liền xám
ngoét lại. Nàng đoán chắc là Hương Thảo nhát gan sợ phiền phức tuyệt đối không dám