
i chạy nhanh hơn tất cả mọi người.”
Trinh nương chỉ cười cười, “Đều là người cùng một thôn, cũng chỉ là chút cơm thôi, tẩu không cần để ý đâu.”
Hứa tẩu tử nhìn Trinh nương liếc mắt một
cái, nhịn không được cười ra tiếng, “Bọn muội nguyện ý đem bạc ra đãi
khách, ta còn thay bọn muội lo lắng cái gì chứ? Chỉ là chút nữa nhiều
người đến, khó tránh được lộn xộn. Nhân lúc không có người ngoài, ta
thay muội tiếp đón bên ngoài, muội vào phòng thu dọn một chút, cái gì
nên khóa thì khóa lại đi.”
Trinh nương chần chờ một chút, “Không cần đâu, trong phòng cũng không có gì đáng giá cả.”
Hứa tẩu tử bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, “Bọn muội từ trấn trên đến, tùy tiện lấy ra một thứ so
với đồ của người trong thôn đều tốt hơn nhiều. Người nhiều, không tránh
khỏi có một số kiến thức hạn hẹp, nhân cơ hội này liền thuận tay kiếm
chác chút đỉnh. Lúc bọn muội đưa đồ đạc đến cũng không có ít người nhìn
thấy đâu, con người không thể không nhìn mặt mũi, muội cũng không nên
không đề phòng như vậy chứ?”
“Đúng rồi, phòng của đệ đệ muội cũng nên
đi thu dọn lại đi. Chỗ bọn muội sinh ra là nơi giàu có, mỗi thứ dùng cho oa nhi đều là đồ tốt. Trong thôn này, mọi người đều mang theo trẻ nhỏ
đến, tay chân cũng quá mức nhanh nhẹn a.” Hứa tẩu tử lại dặn dò thêm lần nữa. (@@ làm như cả thôn đều có xuất thân từ thần thâu không bằng)
Tring nương gật đầu, tuy rằng đồ trang
sức, ngân phiếu hay mấy thứ đáng giá nàng đã sớm cất lại nhưng thấy Hứa
tẩu tử nói như vậy, nàng cũng lại cẩn thận cất thêm một số thứ lại trong thùng khóa lại.
Lúc mọi người lục tục kéo nhau đến là
buổi chiều, có thể là do Thẩm Nghị có lời nhờ trước nên mấy hộ dân gần
đó còn chuyển thêm mấy bộ bàn ghế đến, sân trong ngồi không đủ thì
chuyển ra sân ngoài. Thẩm Nghị tiếp đón nam nhân, Trinh nương tiếp đón
nữ nhân, lại phải chiếu cố thêm Diệu nhi nên bận túi bụi.
Hứa tẩu tử cũng không nhàn dỗi, ở trong
phòng bếp việc bận ngập đầu, vài người nữa cũng đến hỗ trợ mấy thôn phụ
xào nấu thức ăn, làm cơm.
Triệu gia cùng vài phụ nhân khác ngồi ở
một bàn. Nàng nhìn bộ dáng việc trước việc sau của Trinh nương, lại nhìn một bàn đầy thịt, có gà, có cá, vẻ mặt ghen tị nói, “Nhà tiên sinh thật có tiền a.”
Một thôn phụ tên Hạnh Tử xì cười nhạo
báng một câu, “Có tiền cũng là người ta, ngươi hâm mộ thì bảo hán tử nhà ngươi (phu quân) cố gắng đi.”
Triệu gia bĩu môi, hung hăng cắn một
miếng thịt gà: “Chính ta còn không có tiền, hán tử nhà ta làm sao mà có. Nào có được như người ta số tốt. Nhìn Thẩm tiên sinh cùng Thẩm nương
tử, trên người tùy tiện nhìn cũng thấy là xiêm y đắt tiền, đủ để chúng
ta mua mấy bộ khác ý chứ.”
Mấy người bên cạnh đều theo lời nàng nhìn về phía Thẩm Nghị và Trinh nương, trong chốc lát, mấy chuyện loạn thất
bát tao linh tinh như quần áo, trang sức đều được thảo luận.
Trinh nương vừa muốn để ý phòng bếp, vừa
muốn xem xem những người nào chưa ăn, lại còn lo trông Diệu nhi, thật sự là không có cách. Cẩu Đản thấy vậy, liền hai miếng đã hết bát, chạy tới hỏi nàng, “Sư nương, ta đưa Diệu nhi đi chơi một lát nhé?”
Trinh nương nhìn đứa nhỏ này, nó cười hì
hì, trong con mắt đen láy tràn ngập thiện ý. Trinh nương cười cười, sờ
đầu nó, “Được a, con là ca ca, con trông đệ đệ cẩn thận nhé.”
Cẩu Đản cau mày, sờ sờ đỉnh đầu, “Mẫu
thân ta nói, đầu nam nhân không thể tùy tiện để người khác sờ.” Hắn thè
lưỡi cười cười, túm lấy bàn tay Diệu nhi đang lắm lấy góc áo Trinh
nương, hỏi Diệu nhi, “Diệu nhi, đệ có muốn đi chơi với ta không?”
Diệu nhi nhìn nhìn Trinh nương, Trinh
nhìn nó cười cổ vũ, “Bây giờ tỷ tỷ đang bận rất nhiều việc, Diệu nhi
ngoan, cùng Cầu Đản ca ca đi chơi được không? Nhớ nghe lời Cẩu Đản ca
ca, không nên gây sự với các tiểu huynh đệ khác, nghe không?”
Diệu nhi hé môi cười, “Dạ!” Sau khi hảo
hảo đáp ứng Trinh nương, liền quay đầu hỏi Cẩu Đản, “Ca ca chúng ta đi
chơi a. Ta cho huynh chơi ngựa ngựa của ta a.”
Cẩu Đản nìn về phía Trinh nương cười hắc
hắc, “Sư nương yên tâm, ta sẽ trông chừng Diệu nhi.” Lôi kéo Diệu nhi
đi, vừa đi vừa tò mò hỏi hắn, “Ngựa ngựa của ngươi là cái gì?” Trinh
nương nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ chạy đi, âm thầm thở ra, may mà có đứa
nhỏ Cẩu Đản này hiểu biết hỗ trợ nàng a.
“Ngựa ngựa là Trường an ca ca cho, rất
đẹp nha! Ta còn có cả điểu điểu (con chim), có cả xe, còn có kiếm nữa!”
Diệu nhi đắc ý khoe ra bảo bối của hắn.
Cẩu Đản kinh ngạc kêu to một tiếng, “Ngươi còn có kiếm nữa hả? Cho ta xem được không?”
Diệu nhi kéo Cẩu Đản đi về phía phòng mình, “Đi! Ca ca cùng ta đi vào phòng lấy, tỷ tỷ đều bảo ta cất ở trong phòng.”
Triệu gia với mấy phụ nhân cùng bàn nói
đùa một lát, đột nhiên cảm thấy bụng hơi đau đau ngượng ngùng nói với
mấy người cùng bàn, “Bụng ta hơi đau. Ta đi vệ sinh một lát, mọi người
cứ tiếp tục a.”
Nàng vừa rời bàn, Hạnh Tử liền khinh
thường liếc mắt một cái, “Nàng đau là xứng đáng! Ngồi ăn cơm mà miệng
không ngừng nói, không phải chỉ chăm chăm ăn thịt trong đĩa hay sao? Còn nói xấu về mấy chuyện của Thẩm nương tử. Người ta tốt bụng mời mình ăn
cơm, nàng c