
nhưng mà quên đi, trong thư viện này, không có
chuyện gì không thể xảy ra, Hạ Đình lắc đầu, ném bỏ những ý nghĩ trong
đầu.
Hai mươi ba người được lưu lại cũng không nói thêm điều gì, có thể ở lại thư viện Tùng Nhân đã không dễ dàng, còn chọn viện cái gì chứ. Hàn Nhuân Trác có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã che dấu.
Vào ban đêm, nhà ăn Sơ Nha viện làm thêm
cơm, mọi người náo loạn cả đêm, sáng sớm hôm sau, lưu luyến không rời
chào tạm biệt những đệ tử phải rời đi, đoàn ngươi Tranh nhi được đưa tới Dương Xuân viện, phân phòng ở, thay vào quần áo của thư viện, chính
thức trở thành đệ tử của thư viện Tùng Nhân.
Hôm đó khi cuộc thi nhập núi đã tiến hành xong, Thẩm Huy cùng Thẩm Nghị, còn có Phùng tiên sinh ngồi tại tiểu
đình sau núi ngắm cảnh cùng vài vị tiên sinh khác, Thẩm Huy cười hỏi hai ngươi bọn hắn, “Phùng tiên sinh, minh Chi, hai ngày nay thấy thế nào?
Cuộc thi nhập núi của thư viện Tùng Nhân chính là như vậy.”
Phùng tiên sinh cười ha ha, “Diệu a! Diệu a! Bọn nhỏ đó thật sự quá thông minh, lão phu thật thích a!”
Thẩm Nghị cười nói, “Thật không biết nên
nói bọn chúng thông minh, hay nói nhóm phu tử trong thư viện chúng ta
đều rất lười, ngay cả cuộc thi nhập núi quan trọng như vậy cũng không
quản.”
Viện thủ* Noãn Hạ viện Ngô ký tiên sinh cười nói, “Lời này của Minh Chi nói đúng rồi, do chúng ta rất lười!”
(*viện thủ: người đứng đầu viện)
Viện thủ Hàn Đông Viện Bàng Lập Tân,
chính là vị giám thị tiên sinh trung niên kia rung đùi đắc ý nói, “Cung
không đúng, cũng không đúng. Đây là atjo cơ hội, cho các học thủ dẫn
theo các đệ tử đi suy tính mưu kế, chúng ta chỉ phụ trách phối hợp, cũng rèn luyện cho các đệ tử, cũng để mấy bộ xương già chúng ta được nghỉ
ngơi một phen.”
Viện thủ Lương Thu viện Uông Lương Mộc gật gật đầu, hắn không thích nói chuyện, lúc nào cũng chỉ gật đầu ra hiệu.
“Các đệ tử của Dương Xuân viện rất không
tồi! Nhưng mà từ sau khi Trương tiên sinh rời khỏi thư viện, vẫn chưa có ai đảm nhiệm vị trí viện thủ Dương Xuân viện, Tòng Chi, ngươi cũng mau
chóng chọn ra một người đi. Một đám oa nhi mới kia ngày mai đã có thể
dọn vào.” Ngô Ký nói với Thẩm Huy, Tòng Chi là tên tự của Thẩm Huy.
Thẩm Huy gật gật đầu, bái lạy Phùng tiên
sinh một cái, “Không biết Phùng tiên sinh có đồng ý nhậm chức viện thủ
Dương Xuân viện hay không?”
Phùng tiên sinh không kịp phản ứng, có chút khó xử, “Ta chỉ vừa đến được hai ngày…”
Thẩm Huy cười nói, “Hai ngày hay mấy ngày đều không quan trong, mọi người đều ủng hộ tiên sinh, tiên sinh là danh nho đương thời, mọi người chỉ mong tiên sinh đồng ý mà thôi.”
“Việc này… việc này…” Phùng tiên sinh có
chút do dự, dù sao thời gian lão đến thư viện Tùng Nhân quá ngắn, còn
chưa hiểu rõ hết mọi chuyện.
“Ngươi đáp ứng đi, lão Phùng.” Bằng Lập
Tân là người hào sảng, trực tiếp vỗ vai Phùng tiên sinh đề nghị. Hắn có
quen biết với Phùng tiên sinh, khi nói chuyện so với những người khác có thêm vài phần tùy ý.
Phùng tiên sinh nhìn dáng vẻ cổ vũ của
mọi người, cười ha ha, “Được! Cung kính không bằng tuân mệnh, ta đây
liền nhậm chức viện thủ Dương Xuân viện, sau này còn xin mọi người chỉ
giáo nhiều.”
Mọi người đều chắp tay chúc mừng, Phùng tiên sinh cũng tràn đầy ý cười cảm ơn lại.
“Vậy Minh Chi bát đầu từ ngày mai cùng
đảm nhận vị trí phu tử khoa đức nghệ* đi. Khoa đức nghệ mới khai khoa
năm nay, từng viện đều cần dạy, nhưng mà năm nay cứ bắt đầu từ Dương
Xuân viện trước đi, những hài tử ở Dương Xuân viện đa phần đều còn nhỏ
tuổi, cũng dễ dạy bảo. Ngươi dẫn đường cho bọn chúng tựa như từng dạy dỗ Diệu nhi vậy, thuận tiện giúp Phùng tiên sinh quản lý Dương Xuân viện
luôn đi.” Thẩm Huy nhìn Thẩm Nghị nói.
(*đức nghệ: môn về chuyển mực đạo đức)
Mọi người trong thư viện đều biết quan hệ giữa Thẩm Huy cùng Thẩm Nghị, cũng không nghĩ ngợi nhiều, cử hiền không tránh thân*. Thư viện Tùng Nhân là thư viện danh tiếng, từng tiên sinh
trong thư viện đều tự có chuyên môn riêng, còn một điều rất quan trong,
cúng là điều kiện tiên quyết để trở thành phu tử của thư viện Tùng Nhân, đó chính là độ lượng khoan dung, có dung nhân chi tâm**.
(*cử hiền không tránh thân: đã là tiến cử người hiền thì không cần trốn tránh tiến cử người nhà;
**dung nhân chi tâm: có tâm lòng bao
dung, mở lòng với nhiều người… ta thấy dịch nghĩa Việt thì nó không
truyền tải hết ý nên để nguyên.)
Trước khi Thẩm Nghị cùng Phùng tiên sinh
đến, Thẩm Huy đã thương lượng qua chuyện này vói các tiên sinh trong thư viện, Phùng tiên sinh rất có danh tiếng, không ít tiên sinh vừa nghe đã cực lực tán thành, đối với Thẩm Nghị thì đều duy trì thái độ theo dõi.
Chờ đến ngày hôm sau khi bọn họ tới thư viện, Thẩm Huy liền mang Thẩm
Nghị đi khắp các nơi trong thư viện, để hắn quen với thư viện, quen từng vị tiên sinh, chỉ trong vòng hai ngày, mọi người cũng phat hiện Thẩm
Nghị là một người vô cùng khiêm tốn, cẩn thận lại bình ổn, không chê
tuổi nhỏ, chỉ cần chăm chỉ cố gắng, dần dần sẽ tốt lên.
Thẩm Nghị cười nói, “Dạ.”
Thẩm Huy lúc trước đã thương lượng với
hắn rồi, muốn cho hắn nhậ