
, hắn vẫn đang ngủ.
Chờ hô hấp của Trinh nương trở lên đều
đều một thời gian dài, khóe miệng Thẩm Nghị hơi gợn lên một chút, nhẹ
nhàng nắm lấy tay Trinh nương, thế mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. (TĐHS: Thẩm Nghị đểu vật vờ; Thiếu Quân: đấy, tao đã bảo mà, k tin đc bọn đọc
sách đâu)
Ngay khi trời vừa mới tờ mờ sáng, Trinh
nương đã tỉnh lại, thấy mình vẫn đang nằm trong lòng Thẩm Nghị, tay cũng bị hắn nắm lấy, nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, thật cẩn thận rút tay ra, vén một góc chăn lên muốn xuống giường.
Trinh nương vừa động liền đánh thức Thẩm
Nghị, bàn tay Thẩm Nghị khẽ kéo một cái, Trinh nương kinh hô một tiếng,
lại ngã vào trong lòng Thẩm nghị. Thẩm Nghị từ từ nhắm hai mắt lại, khóe miệng hiện lên một chút cười cười, “Nương tử mới sớm như vậy sao đã
muốn rời đi a?”
Trinh nương xấu hổ, mặt càng đỏ, cúi mặt xuống không dám nhìn hắn, cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Thẩm Nghị mở mắt ra, nhìn bộ dáng thẹn
thùng của nương tử nhà mình, nổi lên tâm tư trêu chọc, đơn giản nắm chặt tay Trinh nương không buông, cười hỏi nàng, “Nương tử, vi phu đang nói
chuyện với nàng đó nha.”
Mặt Trinh nương lúc này đã đỏ đến mức
muốn chảy máu, nàng thật sự không biết nên nói thế nào, muốn rút tay về
lại rút không được, hết lần này tới lần khác… lập tức vừa thẹn vừa giận, ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt rõ ràng mang theo nụ cười trêu chọc của Thẩm Nghị, cuối cùng nhịn không được lẩm bẩm, “Tướng… Tướng công,
huynh buông tay trước.”
Một tiếng tướng công nhẹ nhàng mà ôn nhu
này khiến cho trong lòng Thẩm Nghị mềm tới mức có thể nhỏ giọt, chỉ cảm
thấy tiểu nương tử nhà mình vô cùng mềm mại, đơn giản đem Trinh nương ôm chặt trong lòng, đùa tiểu nương tử của mình, “Nào, lại gọi lần nữa đi.”
Trinh nương xấu hổ đến mức nước mắt cũng
muốn chảy ra, lấy tay muốn đẩy Thẩm Nghị ra, lại không dám dùng sức,
nhưng một tiếng tướng công kia thế nào cũng không nói được, Thẩm Nghị
còn ở bên cạnh giống như đang dỗ tiểu hài tử không ngừng dỗ nàng gọi
thêm một tiếng tướng công. Sắc mặt Trinh nương càng ngày càng khó coi,
lúc đỏ lúc trắng, giãy dụa một chút lại không thoát ra được, chỉ có thể
cầu Thẩm Nghị, “Tướng công… Huynh buông.”
Thẩm Nghị thấy vậy càng hưng trí, ôm thân hình mềm mại của Trinh nương không chịu buông tay, “Không cần dậy sớm
như vậy đâu, đại ca đại tẩu cũng căn dặn trước rồi, hôm qua mệt như vậy, hôm nay có thể ngủ nhiều chút.”
Trinh nương nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn tới đỏ bừng, bắt đầu dùng sức giãy dụa, “Không phải… Muội… Muội…”
Thẩm Nghị thế mới hơi buông lỏng vòng tay đang gắt gao ôm lấy, nhìn thấy sắc mặt Trinh nương không hề dễ coi,
nghĩ rằng nàng muốn dậy sớm đi thỉnh an, “Nương tử đừng vội, chính là
ngủ thêm một chút rồi đến cũng không muộn mà.”
Trinh nương giận, không nhịn được trắng
trợn liếc Thẩm Nghị một cái, dùng sức đẩy Thẩm Nghị ra, xốc chăn lên
chạy tới tịnh phòng.
Thẩm Nghị hoàn toàn ngây ngẩn cả người,
thật lâu sau mới phản ứng lại, nhịn không được nở nụ cười, tiểu nương tử này của mình, xem ra tính tình cũng không đơn giản đâu. Chờ Trinh nương xấu hổ bước ra từ tịnh phòng, Thẩm Nghị đã thay cho mình một bộ dạng
đứng đắn, nửa ngồi dậy, “Đã thức dậy rồi thì sẽ không ngủ tiếp được nữa, chúng ta chuẩn bị một chút, tới nhà chính đi.”
Trinh nương sợ Thẩm Nghị chê cười nàng, ở tịnh phòng rửa thật lâu mới vừa lòng đi ra. Cũng thật sự không thể
trách nàng a, ngày hôm qua bận việc cả ngày chưa đi tịnh phòng, buổi tối lại uống rượu, ăn canh, buổi sáng khẳng định muốn đi t*** a… Trinh
nương nghĩ tới chuyện vừa rồi liền đỏ mặt, một bên phiền não sợ Thẩm
Nghị chê cười nàng, một bên lại bởi vì Thẩm Nghị thay nàng đau lòng mà
cảm thấy vui vẻ.
Ra khỏi tịnh phòng thấy Thẩm Nghị đã ngồi dậy, cứ vậy thuận theo Thẩm Nghị luôn, coi như chuyện gì cũng chưa xảy
ra. Trinh nương mang khuôn mặt đỏ bừng đồng ý, hầu hạ Thẩm Nghị mặc quần áo.
Sau khi Trinh nương giúp Thẩm Nghị rửa
mặt chải đầu xong, mới ngồi trước gương chải đầu. Hiện tại đã không thể
búi song kế giống như trước kia nữa, Trinh nương búi kiểu tóc của phụ
nhân có chút không quen, nữ tử trong gương vẫn là nữ tử mặt tròn mắt to, nước da trắng nõn, nàng quen thuộc, nàng nở nụ cười nhẹ, nữ tử trong
gương cũng cười nhẹ. Cùng với lúc trước không có bao nhiêu khác biệt,
chính là búi kiểu tóc của phụ nhân, nhìn lớn hơn một hai tuổi so với
tuổi thực mà thôi. (phụ nhân: phụ nữ đã có chồng)
Thẩm Nghị nhìn nương tử nhà mình soi
gương búi tóc, trước kia hắn chưa từng nhìn thấy nữ nhân chải đầu, hiện
tại cảm thấy vừa rồi tiểu nương tử dùng tay nhẹ nhàng búi tóc lên thực
sự rất đẹp mắt. Hắn vươn tay lấy một cây trâm trân châu ở trong hộp
trang sức thay Trinh nương cài lên mái tóc, Trinh nương thẹn đỏ bừng cả
khuôn mặt.
“Nương tử, chúng ta đi thôi.” Thẩm Nghị nâng Trinh nương dậy, nắm lấy bàn tay Trinh nương, muốn xuất môn.
Trinh nương do dự một chút, vẫn rút tay lại, Thẩm Nghị nhìn nàng kỳ quái, mặt nàng đo đỏ, “Tướng… Tướng công đi trước đi.”
Thẩm Nghị rất nhanh hiểu được ý của nàng, gật gật đầu, bước đi ở phía trước