
. Trước khi bước ra khỏi cửa phòng,
nhẹ nhẹ nhàng nhàng nói một câu, “Về sau nếu muốn… Ừm… Đi tịnh phòng, cứ trực tiếp nói ta biết.” Nói xong, khuôn mặt tuấn tú đã có chút đỏ, ho
nhẹ một tiếng bước nhanh tới phía trước.
Trinh nương kinh ngạc như bị sét đánh
trúng, chờ định thần lại, nhất thời ngay cả mang tai cũng đỏ lên. Cúi
thấp đầu bước theo, nghĩ rằng nếu Thẩm Nghị không lên tiếng, sẽ tuyệt
đối không ngẩng đầu. Hắn… Hắn thế nhưng lại nói mấy chuyện như vậy…
Hai người một trước một sau bước vào nhà
chính, lão đại Thẩm Phong dẫn theo đại tẩu Liêu thị, lão nhị Thẩm An
cùng nhị tẩu Trương thị cùng với lão tam Thẩm Huy không xuất hiện trong
hôn lễ đã ở đó chờ bọn họ, Tranh Ca Nhi cùng Hâm Ca Nhi cũng ở bên cạnh
nhìn chằm chằm Trinh nương đánh giá. Trinh nương vừa thấy, chỉ nghĩ rằng bọn họ đã tới muộn, nhịn không được trách cứ Thẩm Nghị trong lòng, nếu
không phải hắn cứ lôi kéo nàng không buông… mới nghĩ vậy, mặt lại nóng
bừng lên. (chỉ trách em gặp phải tướng công da mặt quá dày, mà da mặt em lại quá mỏng haiz…)
Đang nghĩ như vậy, cảm thấy Thẩm nghị nhẹ nhàng huých nàng. Hai người cùng nhau quỳ xuống, “Thỉnh an các ca ca
cùng các tẩu tẩu.”
Thẩm phong Liêu thị thấy hai người một
trước một sau tiến vào, lại thấy vẻ mặt Thẩm Nghị vui mừng, nhìn nhìn
lại Trinh nương đang xấu hổ không dám ngẩng đầu đi phía sau hắn thì đều
nở nụ cười. Liêu thị lên tiếng trước hỏi Trinh nương, “Hôm qua mệt mỏi
như vậy, sáng nay sao lại không ngủ thêm chút nữa đã?”
Còn không chờ Trinh nương trả lời, Trương thị đã muốn cười ra tiếng, “Đại tẩu cũng đã đau lòng cho đệ muội, sao
không cho muội ấy ngồi xuống rồi nói sau, tiểu thúc, mau đỡ nương tử của đệ đứng lên đi, đại tẩu muốn nhường cơ hội làm người tốt cho tẩu, tẩu
sao có thể từ chối cơ chứ.” Nói xong cũng đã đứng dậy nâng Trinh nương
dậy. Trinh nương thấy Thẩm Nghị cũng thuận theo đứng lên, mới đứng dậy
cảm ơn đại tẩu Liêu thị, lại cảm ơn nhị tẩu Trương thị, mới lui về sau
mấy bước, ngoan ngoãn đứng sau Thẩm Nghị.
Liêu thị chỉ vào Trương thị cười, “Vẫn có muội biết đau lòng cho người ta.” Thẩm Phong bên cạnh khẽ khụ một
tiếng, Liêu thị cười nói tiếp, “Tuy rằng cha mẹ đều mất, nhưng việc tức
phụ dâng trà cũng không thể bỏ qua, tẩu với đại ca hai đứa liền mượn
quyền, uống ngụm trà của tân nương tử đi vậy.” Khi nói chuyện, Trương
thị đã bưng trà tới.
Trong lòng Trinh nương cảm kích, tức phụ
dâng trà là quy tắc, nàng vừa vào Thẩm gia, Thẩm gia lại không còn phụ
mẫu, không có người nhắc nhở nàng còn chưa biết nên làm thế nào, Liêu
thị vừa nói như vậy, nàng cảm kích cười cười với Liêu thị. Thẩm Nghị kéo nàng, lại quỳ xuống, Trinh nương tiếp nhân trà trên tay Trương thị,
dâng mời Liêu thị. Thẩm Nghị nhận trà, dâng mời Thẩm Phong.
Thẩm Phong nhận trà xong rồi nhìn Thẩm
Nghị, “Nay đệ cũng đã cưới vợ, về sau cứ an tâm đọc sách.” Lại nói với
Trinh nương, “Hà thị chăm sóc tứ đệ cho tốt, đừng để những chuyện trần
tục quấy nhiễu sự thanh tĩnh của đệ ấy.” Thẩm Nghị cùng Trinh nương vâng dạ đáp ứng, Thẩm Phong thả một hồng bao vào khay đựng trà.
Liêu thị cũng uống một ngụm trà, “Đệ
muội, về sau chúng ta chính là người một nhà. Cần thứ gì cứ tới tìm
tẩu.” Trinh nương đáp lời, Liêu thị cũng thả một hồng bao lên khay trà.
Thẩm Nghị đỡ Trinh nương đứng lên, Liêu
thị lại lấy từ cổ tay xuống một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc làm quà
gặp mặt. Trinh nương lúc này mới giương mắt tinh tế đánh giá Liêu thị.
Liêu thị tuổi chừng hai ta hai năm, ngũ quan rất là đoan chính, nhìn có
vẻ hòa hợp êm thấm, nhìn Liêu thị đưa vòng tay, Trinh nương vụng trộm
nhìn sang Thẩm Nghị, thấy Thẩm Nghị khẽ gật đầu mới nhận lấy vòng tay,
cảm ơn Liêu thị.
Nhị tẩu Trương thị không cam lòng yếu
thế, nhanh chóng thân mật kéo lấy tay Trinh nương, “Đệ muội cũng thật
xinh xắn, nhìn khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn này xem, nhị tẩu không có
vòng tay đẹp như của đại tẩu, chiếc trâm này cũng đã dùng qua, đệ muội
đừng ghét bỏ nhé.” Khuôn mặt Trương thị tương đối gầy, ánh mắt rất sáng, vừa nhìn đã biết là người khôn khéo. Nàng rút chiếc trâm đang lay động
trên đầu xuống cắm luôn lên tíc Trinh nương. Trinh nương mỉm cười, cúi
đầu, khẽ cúi người, “Gặp qua nhị tẩu.” Lại cúi đầu thỉnh an người ngồi
cạnh Trương thị, Thẩm An, “Gặp qua nhị bá.” Thẩm An cười gật gật đầu,
miễn lễ cho Trinh nương.
Trinh nương lại đi đến trước mặt Thẩm
Huy, chân thành hành lễ, “Gặp qua tam bá.” Thẩm Huy đáp lời, cầm một
chiếc hộp sơn màu đỏ ra, “Ở đây có một chiếc trâm vàng khảm ngọc, là của tam tẩu muội, nàng tuy rằng đã đi rồi, nhưng này coi như một chút tâm ý của tam tẩu muội đi.”
Thẩm Huy vừa nói xong, toàn nhà chính đều yên tĩnh, không khí nhất thời có chút ngại ngùng. Trinh nương nhìn
chiếc hộp sơn đỏ kia, có chút chần chừ.
Thẩm Nghị cười, nhận lấy chiếc hộp, cúi
đầu với Thẩm Huy, “Cảm ơn tam ca.” Lại đem hộp đặt lên tay Trinh nương,
“Tức là tâm ý của tam ca, nàng nhận đi, tam tẩu chắc cũng rất vui.”
Trinh nương nhìn Thẩm nghị, mặt Thẩm Nghị mang theo ý cười, ý bảo nàng nhận lấy hộp, lại đưa mắt nhìn