
gì với cô Lưu cả. Gần đây cô ấy rất hay tới nhà tôi, dăm bữa nửa tháng tôi về nhà một lần thì phải tới tám, chín lần đều gặp cô ấy. Tôi biết chồng cô ấy muốn vào Cục Đầu tư, những chuyện thế này tôi gặp nhiều rồi, chẳng có gì lạ cả. Tôi bức xúc nghĩ,
cứ bận lo chuyện của chồng cô đi, còn đòi làm bà mối cái gì? “Hạ Trường
Ninh! Nghiêm túc xem nào!”. Mẹ tôi cáu.
Tôi vội cắm mặt nhìn tấm ảnh. Không phải là học sinh cấp ba sao, bắt
tôi trâu già gặm cỏ non chắc? Tôi mỉm cười: “Mẹ, con mới hai mươi bảy
tuổi, đã đến ba mươi đâu mà vội chuyện này chứ?”.
Mẹ tôi chậm rãi nhai cơm rồi nói đâu ra đấy: “Mẹ thấy con bé cũng
đoan trang lắm, tìm vợ thì phải tìm cô nào nhìn thực thà một chút. Tên
con bé cũng hay, Phúc Sinh. Bố mẹ đều là giáo viên, mẹ thấy cũng được”.
“Con nói mẹ nghe này, muốn tìm cô nào thực thà thì cử kiếm cô vợ quê
là tốt nhất. Xuất thân nông dân, cơ thể khỏe mạnh dễ sinh dễ nuôi, lại
còn đính kèm cả ruộng đất, con trai mẹ còn được lên thẳng chức địa chủ
ấy chứ”. Tôi cười hề hề và bắt đầu nói lung tung. Với tính cách của mẹ
tôi thì thông thường sẽ bị tôi chọc cho phì cười rồi kệ tôi sống chết
mặc bay. Nhưng hôm nay hình như mẹ nói nghiêm túc, đã vậy còn nói chuyện tiền nong với tôi: “Tháng sau Vy Tử tới đấy. Anh trai Vy Tử làm ăn tốt, số cổ phần cho con bé có thể mua vài nghìn mẫu đất cũng không thành vấn đề. Con muốn làm địa chủ thì cưới luôn con bé đi, lại còn được làm đại
địa chủ nữa. Vy Tử xinh xắn, từ nhỏ lại lớn lên trong quân đội, còn ngây thơ hơn con gái bây giờ nhiều. Con nói xem thế nào?”. Tôi giật mình,
con nha đầu Vy Tử mà ngây thơ sao?
Mười ba tuổi tôi đã nhập ngũ và đóng quân ở vùng đất chó ăn đá, gà ăn sỏi. Cả gia đình Vy Tử chăm sóc tôi, tôi và cô ta cùng sát vai tác
chiến bên nhau, cô ta cửu mạng tôi một lần, coi như sống chết có nhau.
Nhưng lấy cô ta á? Tôi không muốn cùng cô ấy chơi trò đánh nhau trên
giường, hoặc bị cô ta ra tay tấn công ngầm.
“Hi hi, Vy Tử là anh em tốt của con, bao nhiêu năm rồi không phải không xảy ra chuyện gì sao”.
“Xảy ra chuyện? Mẹ nghe cô Lưu nói, bố mẹ Phúc Sinh kết hôn mà không có tình yêu đấy, nhưng tình cảm mặn nồng lắm”. Ánh mắt mẹ tôi thoáng buồn.
Không phải mẹ muốn dùng lời nói đâm vào tim tôi sao? Bố tôi mất sớm,
một mình mẹ nuôi nấng ba anh em, gọi là kế thừa truyền thống từ đời bố
nhưng thực chất là vì muốn tiết kiệm học phí nên ba anh em tôi đều học
trường cảnh sát. Mười ba tuổi tôi đã phải đi lính để đỡ tiền cơm. Bây
giờ điều kiện gia đình tốt rồi, mẹ tôi cũng không tái hôn. Nói theo kiểu của mẹ tôi thì con trai lớn rồi, công việc bận rộn, sau này nghỉ hưu ôm cháu nội là xong.
Tôi rời gia đình từ sớm, anh cả đã lập gia đình, em trai thì cũng có
bạn gái, chuyện hôn nhân cũng chỉ trong nay mai. Tôi biết mẹ luôn cảm
thấy có lỗi vì mười ba tuổi đã bắt tôi đi lính, vì thế nên ngày nào cũng lo lắng chuyện này.
Mẹ tôi lại than thở một bài nữa: “Con nói thực cho mẹ nghe xem nào.
Con không muốn đi xem mặt, không muốn có bạn gái, có phải vì con đợi Vy
Tử không? Tình bạn giữa nam và nữ lâu dần nảy sinh tình yêu cũng bình
thường mà. Hay là con sợ điều kiện nhà Vy Tử quá tốt nên ngại mở lời?”.
Tôi nghe xong mới nghĩ, thôi xong rồi, mẹ tôi mà đánh tiếng với bố mẹ Vy Tử thì chuyện này coi như chắc như đinh đóng cột, chạy làm sao được. Tôi bèn cười xòa rồi cầm bức ảnh lên nhìn thật kỹ.
Đó là tấm ảnh Ninh Phúc Sinh khi học đại học. Cô này nhìn đoan trang, chỉ có điều nhỏ quá, như học sinh cấp ba vậy, đang đứng bên bờ biển
dang rộng hai tay, miệng cười tươi. Tôi muốn giải quyết cô gái này chắc
chắn dễ dàng hơn Vy Tử nhiều, đợi đuổi được Vy Tử đi đã rồi đá cô này,
quá đơn giản. Tôi quyết định thế, xem mặt thôi.
Lúc Ninh Phúc Sinh bước vào mặt tôi hơi đỏ. Cô ấy thực sự giống một
học sinh cấp ba, để cô ấy làm bạn gái tôi sao, tôi thực sự muốn đâm đầu
vào tường.
Cô Lưu nói không sai chút nào. Ninh Phúc Sinh rất thục nữ, rất nhẹ
nhàng, tư thế ngồi trên ghế của cô ấy cũng rất đoan trang, hỏi gì đáp
nấy. Vừa đúng lúc tụi A Thất tìm tôi có việc, lúc tôi nghe điện thoại
thấy khóe miệng cô ấy nhịn cười. Cái con nha đầu này, coi thường tôi
sao, có phải mong kết thúc chuyện này sớm rồi về chăng? Tôi chậm rãi gọi tụi A Thất tới, liếc nhìn cô ấy mấy lần, muốn mượn cớ để ra về à? Tôi
còn phải dùng cô để đối phó với sói già Vy Tử và bà mẹ yêu dấu của tôi
nữa chứ! Làm sao có thể tha cho cô đi được?
Tôi chớp thời cơ khẳng định quan hệ đã rồi tính. Thế là tôi giới thiệu với tụi A Thất: “Đây là bạn gái anh, Ninh Phúc Sinh”.
Nói xong câu này tôi thấy Ninh Phúc Sinh run run, sau đó nghe thấy
tụi A Thất gọi cô ấy một tiếng “Chị Sinh”. Tôi cố nhịn cười, người dần
dần ngả ra ghế. Tụi A Thất là mấy thằng nhóc không văn hóa, cách xưng hô sáng tạo thế mà cũng gọi được.
Biểu cảm trên gương mặt Phúc Sinh vô cùng sinh động. Nhìn cô ấy chớp
chớp mắt lại khiến tôi nhớ tới chú chó ghẻ tôi nhặt được trong quân ngũ.
Lúc đó, tôi vô tình nhặt được một chú chó ghẻ, lông rụng từng mảng,
xấu xí không để đâu cho hết. Hình như nó bị ốm, nó nhìn tôi với