Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326361

Bình chọn: 10.00/10/636 lượt.

, tôi đã dùng khổ nhục kế, mỹ nam kế, vô gian kế, phản

gian kế, tôi dễ dàng lắm sao?”.

Bên dưới có tiếng thở dài, tiếng hét, tiếng vỗ tay, tiếng cười.

Trên màn hình hiện lên gương mặt Hạ Trường Ninh, anh ấy nhìn tôi, nói từng câu từng chữ: “Phúc Sinh, anh đảm bảo cả đời này sẽ đối tốt với

em, nếu anh có làm sai chuyện gì, em có thể tha thứ cho anh không?”.

Cả gian phòng im lặng vài giây, có người tốt bụng hét lên: “Tha thứ,

quỳ một đêm trên bàn giặt quần áo là tha thứ ngay”. [Bàn giặt quần áo:

trước đây khi chồng có lỗi với vợ thường bị vợ phạt quỳ trước bàn giặt

quần áo'>

Trong tiếng cười của mọi người tôi nghe thấy tiếng của Mai Tử: “Làm hết việc nhà thì tha thứ! Tiền riêng đưa hết thì tha thứ!”.

Tôi không biết tại sao Hạ Trường Ninh lại hỏi câu này, tôi nhớ mang

máng anh ấy đã từng nói những câu như thế này nhưng bây giờ không sao

nhớ ra nổi.

Lúc này Hạ Trường Ninh đã đi tới bên tôi và nhẹ nhàng hỏi: “Phúc

Sinh, anh là một người thô lỗ không văn hóa, em thì học nhiều. Nếu sau

này anh làm sai chuyện gì em có tha thứ cho anh không? Sẽ không nói

không cần anh nữa, không ở bên anh nữa chứ?”. MC nói xen vào rất đúng

lúc: “Vợ chồng hoạn nạn cùng nhau chia sẻ, không rời không bỏ, thấu hiểu nhau, cùng nhau động viên. Mọi người nói xem có đúng không?”.

Bên dưới những tràng vỗ tay giòn giã lại nổ rào rào.

Tôi luôn có một cảm giác rất lạ, tại sao Hạ Trường Ninh cứ cố chấp

bắt tôi hứa vào đúng ngày kết hôn? Tôi kéo áo anh ấy, căng thẳng hỏi:

“Anh đừng nói với em là anh đã có người phụ nữ khác và có con ở bên

ngoài là được”.

Hạ Trường Ninh kinh ngạc nhìn tôi, anh ấy nhịn cười tới mức cơ mặt co giật: “Nếu anh đã từng nói dối thì em có tha thử cho anh không?”.

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy rồi hạ giọng nói: “Sau này đừng làm bừa nữa”.

Giọng tôi đột nhiên to hẳn lên, hóa ta MC đã đưa micro tới trước mặt tôi.

Hạ Trường Ninh nhịn cười và nói: “Anh đảm bảo sẽ không làm bừa”.

Bên dưới lại cười nghiêng ngả.

Tôi đỏ bừng mặt đứng giậm chân, Hạ Trường Ninh vội nói: “Em đã đồng ý rồi nhé, nếu anh làm sai chuyện gì em phạt sao cũng được, chỉ cần không được nói bỏ là bỏ luôn”. Tôi vội vã nhìn những gương mặt đang vui cười

bên dưới, bực quá, truyện cười trong đám cưới lại làm to chuyện thế này, sau này tôi còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa chứ?

MC cũng còn tử tế, ngay lập tức nói một loạt lời chúc mừng rồi tuyên

bố bắt đầu bữa tiệc. Tối hôm đó chính vì câu nói “Đảm bảo không làm bừa” của Hạ Trường Ninh nên anh đã bị bạn bè chuốc say, mục đích để tối nay

anh ấy không thể làm bừa!

Sau quả là anh trai và em trai đưa anh ấy về nhà, tôi ở nhà truyền

một chai đường gluco cho anh ấy để hôm sau đỡ mệt hơn một chút.

Bốn giờ sáng Hạ Trường Ninh mới truyền nước xong, tôi nghe lời dặn

của y tá dùng bông y tế ấn xuống da để rút kim ra. Hạ Trường Ninh tỉnh

dậy rất đúng lúc: “Để anh”. Anh ấy đưa tay rút đầu kim ra rồi dùng bông

ấn mấy cái là xong, thành thạo và gọn gàng. Tôi tò mò hỏi anh ấy: “Anh

không say à?”.

“Say rồi lại tỉnh”.

Trong đáy mắt anh ấy ẩn giấu một nụ cười, anh ấy dang rộng hai tay và nói: “Lại đây, anh ôm”.

Tôi cũng mệt rồi, thấy anh ấy truyền nước xong không có vấn đề gì nên lên giường và chui vào chăn, khẽ nép vào lòng anh ấy: “Kết hôn mệt

quá”.

“Ngủ đi, sáng mai tỉnh lúc nào thì dậy”.

“Vâng”.

Một lúc sau, tôi đã bắt đầu mơ màng ngủ thì Hạ Trường Ninh gọi tôi

dậy: “Phúc Sinh, em là vợ anh rồi. Ngày mai anh muốn ăn bữa sáng do

chính tay em làm”.

“Ba Y! Vừa mới nói ngủ tới lúc nào dậy thì dậy!”.

“Như tên chó ấy!”.

“Ba Y, Ba Y”.

Tôi đã tỉnh, vùi mặt vào trong lòng anh ấy cảm giác vô cùng thích thú.

Hạ Trường Ninh lật người đè lên trên tôi, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến tôi vô cùng khó chịu. Cái tên này mới tỉnh táo được một

chút cũng không biết người mình hôi thế nào nữa, còn vui sướng nói: “Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng. Phúc Sinh, em đừng ngủ”.

“Lão gia, em buồn ngủ lắm, chưa đến sáu giờ sáng mai đã phải dậy rồi”.

“Ừ, em ngủ đi”.

Miệng thì nói thế nhưng cái tay anh ấy lại không chịu nằm yên.

Tôi mở to mắt, trợn lên cho anh thấy: “Nhìn thấy chưa? Đỏ hoe rồi.

Toàn là tia máu. Là vợ anh rồi không bay được đâu, nghỉ một chút đi”.

Anh ấy tiếc nuối nằm xuống, giọng đầy bất mãn: “Dù sao thì anh cũng đợi em bốn, năm năm rồi, Phúc Sinh à”.

Anh ấy nói tôi mới nhớ, tôi và anh ấy cũng quen biết nhau đã năm năm. Hai mươi mốt tuổi tôi và anh đi xem mặt, năm nay tôi cũng hai mươi sáu

tuổi rồi.

Tôi quay sang vuốt ve gương mặt anh ấy, nhớ lại Hạ Trường Ninh lúc

mới quen, tôi không còn nhớ rõ anh của ngày xưa và bây giờ khác nhau như thế nào nữa. Nhớ lại sự hốt hoảng hôm nay trên đường đi, tôi nhẹ nhàng

nói với anh ấy: “Anh biết không, hôm nay lúc trên ngựa em đang nghĩ nếu

Đinh Việt ở trên trời cao nhìn thấy chắc chắn anh ấy sẽ mừng cho em. Đột nhiên em ngẩng đầu lên thì hình như thấy anh ấy thật”.

Hạ Trường Ninh giật mình một cái, đôi mắt nheo lại.

Tôi tưởng anh ấy ngạc nhiên nên cười: “Hóa ra đó là một người lạ, khiến em giật cả mình”.

Anh ấy đưa tay ôm chặt tô


Polaroid