
gười nhiều đến mấy thì vẫn
cần không gian riêng và những mối quan hệ xã giao của mình. Tôi và anh
ấy đã thảo luận vấn đề này từ lâu, nhưng mỗi lần đều không đi đến kết
quả cuối cùng.
Vẫn còn hơn một năm nữa nên tôi cũng không vội lắm. Tôi nghĩ chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết thôi.
Từ nhỏ tới giờ nền giáo dục gia đình và các quan niệm tôi được dạy dỗ đều rất truyền thống, tư tưởng bảo thủ cũng ăn sâu vào máu tôi. Nhưng
trình độ văn hóa của tôi khiến tôi hiểu rằng, phụ nữ cũng cần có không
gian và sự nghiệp của mình. Không phải là tôi nhất định phải làm một
người phụ nữ giỏi giang, thành đạt mà chỉ đơn giản là có những thứ thuộc về riêng mình sẽ khiến tôi đầy đủ hơn.
Hạ Trường Ninh nghe xong chỉ im lặng, anh ấy rất chiều tôi, nghĩ một
hồi lâu sau anh ấy mới lên tiếng: “Thứ em muốn không chỉ là một công
việc bình thường. Phúc Sinh, rốt cuộc em thích cái gì? Lấy ví dụ thế này nhé, anh thích kiếm tiền. Kiếm thật nhiều tiền có thể có nhiều không
gian và tự do hơn, có thể khiến người nhà sống tốt hơn, có thể có căn
phòng sáng sủa, có vườn hoa nhỏ, có thể nuôi một chú chó to, có thể làm
đẹp cho vợ. Còn em thì sao? Em thích gì? Em thực sự thích chuyên ngành
hiện nay em đang học, làm nghiên cứu về văn học?”.
“Em thích du lịch và viết tản văn”. Tôi nhìn Hạ Trường Ninh và thẳng
thắn nói: “Những gì em thích đều không phải là công việc có thể kiếm
được tiền”.
Nét dịu dàng hiện lên qua ánh mắt Hạ Trường Ninh. Anh ấy hôn lên cổ
tôi và nói: “Phúc Sinh này, em xem hai chúng ta hợp nhau thế còn gì. Anh thích kiếm tiền, hơn nữa còn thích em dùng tiền anh kiếm để đi làm
những việc mà em thích”.
“Em còn chưa nghĩ kĩ xem có nên dùng tiền của anh không nữa”.
“Dùng đi, cầu xin em dùng đi mà, dùng càng nhiều càng tốt”.
“Tại sao thế? Làm gì có ai cầu xin người khác dùng tiền của mình chứ”.
“Dùng càng nhiều thì em càng không trả được, không trả được… thì bồi thường bằng thịt! Bây giờ phải hưởng lãi trước đã”.
Anh ấy bật cười thành tiếng, ôm chặt tôi và hôn tới tấp.
“Ba Y, anh là đồ Ba Y”. Tôi mắng.
Hạ Trường Ninh nghiêm túc nói: “Nếu như là ngày xưa thì chắc chắn em
là một kẻ phản bội! Còn anh, là Ba Y lão gia chẳng có gì không tốt cả,
cũng may còn mua được em. Hay là em viết tờ khế ước bán thân cho anh?”.
“Nằm mơ”.
“Được rồi, anh mơ về em, bây giờ mơ luôn”.
Tôi đập cho anh ấy một cái và nói: “Không được! Thời gian kiểm tra nghị lực và sự nhẫn nại của anh tới rồi”.
Hạ Trường Ninh thở dài một tiếng rồi nằm vật ra ghế sofa, anh thở dài đầy vẻ khoa trương: “Quân tử báo thù hai năm không muộn. Ninh Phúc
Sinh, hai năm sau em chết chắc rồi”.
Tôi bật cười ha ha.
Cười một lúc lâu, tôi thấy Hạ Trường Ninh nhìn tôi không chớp mắt,
trong đôi mắt anh ấy tràn ngập sự thỏa mãn. Giây phút ấy tôi quyết định
sẽ lấy anh ấy, cả đời này không rời xa anh ấy.
Mỗi một nàng công chúa đều hy vọng chàng hoàng tử của mình sẽ cưỡi
ngựa tới đón mình. Phúc Sinh, anh nguyện ý thỏa mãn mong muốn của em.
0o0
Thời gian trôi đi nhanh quá, cuối cùng bố mẹ tôi cũng gặp người nhà
Hạ Trường Ninh rồi. Trong vòng một tuần sau khi tôi tốt nghiệp, Hạ
Trường Ninh dốc toàn lực xúc tiến buổi gặp mặt cấp cao của phụ huynh hai bên.
Thời gian bắt tay của mẹ tôi và mẹ anh ấy kéo dài một phút, thể hiện
rõ ràng sự ngưỡng mộ đã lâu của hai bên. Anh trai và em trai Hạ Trường
Ninh cũng có mặt.
Em trai ấy – Hạ Trường Sinh rất giống anh mình, nhưng trên mặt luôn
nở nụ cười. Lấy biểu hiện của Hạ Trường Ninh làm thước đo, tôi phong
tặng cho Hạ Trường Sinh cái tên “Tiếu diện hổ”. Còn anh trai anh ấy lại
rất nghiêm khắc, ít nói, chốc chốc lại tập trung lắng nghe, ngay lập tức tôi tặng cho anh ấy danh hiệu “Đạo sĩ’.
Hạ Trường Ninh ở giữa tập trung điểm mạnh của cả hai người, tâm tư
sâu sắc, lúc cười hi hi cũng như vải gấm bọc dao. Cái tên này trước mặt
mọi người quyết không tỏ thái độ nhi nữ tình trường với tôi.
Thế nên tôi cảm thấy bữa cơm này đáng nhẽ chỉ nên dành cho phụ huynh
hai bên ăn. Còn tôi, ăn một tí rồi ngồi bên cạnh xem ti vi đợi nghe kết
quả.
“Cục trưởng Vương, Phúc Sinh nhà tôi kén ăn lắm, gắp được hai gắp là không chịu ăn nữa. Cái con bé này thật là…”.
Mẹ tôi không hổ danh là giáo viên, ngay cả mắng mỏ cũng phải kèm theo nhắc nhở, nói vòng nói vo cũng là muốn mẹ Hạ Trường Ninh bao dung cho
tôi.
“Cô giáo Lưu, A Ninh mười ba tuổi đã đi lính, từ nhỏ khả năng thích
ứng đã rất tốt, ăn gì cũng thấy ngon, Phúc Sinh nên học tập nó nhiều
hơn”.
Ha ha! Mẹ Hạ Trường Ninh cũng không kém, dù đả kích một tí nhưng cũng muốn mẹ tôi yêu thương Hạ Trường Ninh nữa.
Có điều nghe xong mấy lời thân tình của hai bà mẹ, chuyện hôn nhân
thế là quyết định rồi sao? Tôi vẫn muốn Hạ Trường Ninh có một màn cầu
hôn độc đáo, nhưng xem ra tình hình này chỉ có thể hy vọng một đám cưới
lãng mạn mà thôi.
Phụ nữ thường thích nhà hơn. Hạ Trường Ninh không lo chuyện này trước mà đợi tôi cùng đi xem, gần như phải chạy khắp cả thành phố cuối cùng
mới mua được một căn hộ chung cư cao tầng rộng một trăm sáu mươi mét
vuông. Nhưng anh ấy cảm thấ