
i”.
“Thì cũng phải có vài xe để mà ngồi chứ”.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Hạ Trường Ninh.
Anh ấy cười và hỏi tôi: “Cảm thấy quê à?”.
“Quá quê!”.
“Có ý kiến gì không?”.
“Hạ Trường Ninh, có thể không đón dâu được không?”.
“Không được”.
“Thôi, coi như em chưa nói. Đón người nhà tới khách sạn là được rồi,
anh đừng bày vẽ lắm xe làm gì”. Yêu cầu thấp nhất của tôi rồi.
Được rồi, bây giờ thì đám cưới cũng chả mơ mộng, lãng mạn gì nữa. Chỉ cần đủ náo nhiệt, để Hạ Trường Ninh công bố đã lấy được Ninh Phúc Sinh
là xong. Chí ít thì bây giờ tôi nghĩ thế.
Thế nhưng tới hôm cử hành đám cưới, tôi vẫn bị cảm động vì anh ấy.
Hạ Trường Ninh bế tôi từ trên gác xuống, dưới tầng có một chú ngựa,
chính là chú ngựa Bảo Thạch của anh ấy. Chú ngựa đen Bảo Thạch kiêu hãnh đứng đó, chớp chớp đôi mắt to đen lánh như đá quý, trên đầu buộc một
bông hoa đỏ rất lớn, mặc dù bông hoa đã bị nó lắc lệch sang một bên
nhưng vẫn không che được vẻ đẹp của Bảo Thạch.
“Mỗi một nàng công chúa đều hy vọng chàng hoàng tử của mình sẽ cưỡi
ngựa tới đón mình. Phúc Sinh, anh nguyện ý thỏa mãn mong muốn của em”.
Hạ Trường Ninh đã nói với tôi câu ấy trước mặt tất cả mọi người. Hóa ra
những lời nói giả tạo đến mấy nếu chân thành biểu đạt thì người nghe vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Không phải nói…”. Tôi nhìn anh ấy, nước mắt bỗng trào ra. Không phải vì anh ấy làm thế này, mà vì anh ấy nguyện ý vì tôi mà làm thế này.
“Thực sự coi anh là tên nhà giàu mới nổi vô văn hóa sao?”. Anh ấy
nghiến răng thì thầm mấy lời căm hận bên tai tôi, sau đó vô cùng đắc ý
nói: “Hiệu quả cũng ok, anh còn lo liệu em có thét ầm lên làm ngựa sợ
hãi không nữa”.
Tất cả mọi người có mặt cùng cười ầm lên.
Tôi đỏ bừng mặt, bật cười trong nước mắt, rồi lo lắng hỏi anh ấy: “Sẽ cưỡi ngựa tới khách sạn thật à? Trên đường ngựa sợ thì làm sao?”.
Hạ Trường Ninh nghĩ rồi đáp: “Điều này anh chưa nghĩ tới, xem ra anh chỉ có thể dắt ngựa cho em rồi”.
Anh ấy thực sự ngẩng cao đầu dắt ngựa đi tới khách sạn.
Tôi cưỡi ngựa, bao người nhìn theo.
Hạ Trường Ninh cũng không chuẩn bị xe hoa, khách sạn cách nhà tôi rất gần, đi bộ mười phút là tới. Tất cả mọi người đều đi bộ. Tôi nhìn theo
bóng anh ấy, nhớ lại lần đầu tiên đi xem mặt, nhớ lại mọi chuyện đã xảy
ra trong mấy năm qua, bao nhiêu cảm xúc trong lòng khó diễn tả bằng lời.
Gió thổi bay váy cưới, tôi ngẩng đầu lên nhìn trời cao. Nếu Đinh Việt nhìn thấy liệu anh ấy có vui mừng cho tôi không?
Người ta nói trong lòng có linh cảm, lúc ngồi trên ngựa tôi nhìn thấy xa xa có một bóng người quen thuộc ở góc phố đối diện đang nấp sau gốc
cây. Tôi rùng mình, nhìn chằm chằm vào thân cây ấy, tới khi lại gần mới
biết đó chỉ là một người lạ, bất giác khẽ thở phào. Tâm trí ngẩn ngơ,
ngay cả lúc tới khách sạn rồi Hạ Trường Ninh đưa tay đón tôi xuống tôi
cũng không nhận ra.
“Cô dâu vui quá hóa đần rồi à?”. Mai Tử cười và gọi tôi.
Tôi cúi đầu liền vội vàng trao tay cho anh ấy và xuống ngựa.
Tiếng cười và tiếng bóng bay nổ vang khiến tôi sực tỉnh. Tôi cố gắng
đẩy lùi hình bóng rất giống Đinh Việt mà tôi vừa nhìn thấy, khoác tay Hạ Trường Ninh đi vào trong.
Khách mời tới rất đông, cũng chẳng có gì khác so với những đám cưới
khác. MC cố gắng duy trì không khí vui vẻ và náo nhiệt, còn tôi thì nghĩ Bảo Thạch mới là niềm vui bất ngờ mà Hạ Trường Ninh dành cho tôi.
Trước khi bắt đầu bữa tiệc tôi nghe thấy MC nói, chú rể sẽ tặng cô
dâu hai món quà. Món quà đầu tiên là chiếc nhẫn có khắc chữ “Phúc”. Lúc
đeo nhẫn cho tôi Hạ Trường Ninh hóm hỉnh nói:
“Bà ngoại tôi đã biết trước đời này tôi sẽ gặp Phúc Sinh, nên đã khắc tên cô ấy lên nhẫn. Đây gọi là số trời đã định”.
Tất cả mọi người bên dưới cười lớn và vỗ tay.
Tôi háo hức chờ đợi món quà thứ hai của anh, Hạ Trường Ninh hơi ngại
ngùng, anh ấy ho khan một tiếng lấy giọng rồi quay mặt đi chỗ khác.
Trên màn hình dần dần xuất hiện một đoạn video clip. Đây là video
clip Hạ Trường Ninh tự mình phối âm, còn có hiệu ứng nhạc, trên màn hình là ảnh của anh và tôi.
“Khi gặp Phúc Sinh, tôi luôn có cảm giác trâu già gặm cỏ non…”. Bên
dưới cười ồ, tôi vừa buồn cười, vừa tức tối nhìn anh ấy. Mặt anh ấy cứng ngắc, không nhìn tôi.
“Trước giờ cô ấy không để ý tới tôi, là tôi mặt dày sống chết bám
theo, một lòng một dạ mong cô ấy cảm động. Liệt nữ cũng sợ kẻ bám dai,
khó gặp người có lòng. Tôi tin rằng chỉ cần chân thành thì sẽ khiến cô
ấy cảm động…”. Những tiếng vỗ tay rào rào vang lên, tôi nhớ lại quãng
thời gian ấy, bất giác trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tiếng nhạc thay đổi, cảm giác vô cùng thê lương, giọng Hạ Trường Ninh cũng trầm xuống: “Tôi tới Đông Bắc đón cô ấy, quanh quẩn trước cổng nhà chú cô ấy, kết quả suýt nữa thì bị cảm, đi lấy lòng bạn thân cô ấy thì
suýt nữa bị đánh, để lấy lòng bố vợ tôi đã gian lận mua đề thi để đạt
kết quả cao”.
Anh ấy đúng là đồ quý hiếm! Tôi vừa cười vừa tức nhìn bố tôi đứng ở hàng đầu tiên, đúng lúc thấy ông đang lắc đầu.
Âm nhạc lại thay đổi, lần này giai điệu trở nên rất mạnh mẽ: “Để theo đuổi Phúc Sinh