
ụt dần xuống đất.
Tôi không còn nhớ có phải mình đã há miệng kêu to không mà Ngũ Nguyệt Vy và người đàn ông ấy đều nhìn lên cầu. Dòng máu trong người dường như
đông cứng lại trong nháy mắt. Cả người tôi rùng mình, lạnh toát. Một
người đã chết cách đây năm năm giờ đã sống lại, đúng là gặp ma giữa ban
ngày!
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, gương mặt tuấn tú của Đinh Việt rõ ràng như một bức tranh được phóng to trước mặt tôi. Tôi có thể nhìn
thấy rõ sự hoảng loạn trên mặt anh.
Tôi lảo đảo lùi về sau và đâm vào một người, người đó không nghĩ là
tôi lại đâm vào họ nên đưa tay đẩy, tôi liền ngã sõng xoài ra mặt đất,
cảm giác đau nhói dội vào tay. Tôi lăn lộn rồi lồm cồm bò dậy, không có
dũng khí để quay lại phía sau nhìn, tôi ra sức chạy xuống dưới cầu.
Người rất đông, tôi bị va phải mấy lần, tôi chạy tới đường đi bộ đúng lúc nhìn thấy một chiếc taxi, liền vẫy xe định rời khỏi đây. Lúc chạy
ra xe tôi quên không nhìn những hướng khác, có một chiếc xe điện lao về
phía tôi, tôi nhắm chặt mắt, cả người run rẩy, đầu óc trỗng rỗng… Cả
người đột nhiên nhẹ bẫng, một đôi tay ôm lấy tôi tránh sang một bên.
Tim đập loạn xạ, tôi cúi đầu nhìn đôi tay ấy, chiếc đồng hồ trên tay
sao quen thuộc đến thế. Trên tay anh ấy vẫn còn chiếc vòng ngũ sắc may
mắn do chính tay tôi tết, chắc chắn do đeo lâu rồi nên màu sắc cũng đã
cũ kỹ, nhưng chắc chắn chính là sợi dây đó. Tôi gào lên rồi giẫy giụa,
cổ đau nhói, mọi cảnh vật trước mắt đều trở nên tối sầm, tôi ngất lịm.
Lúc tỉnh lại tôi đã thấy mình nằm trên chiếc giường ở nhà. Mở mắt ra
nhìn thấy Hạ Trường Ninh, tôi chỉ biết đờ đẫn, tôi túm lấy con gấu ôm
rồi đập anh ấy: “Cút! Anh cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt
anh! Hạ Trường Ninh, chúng ta ly hôn!”. Hạ Trường Ninh sầm mặt lại, anh
ấy túm con gấu ném đi rồi nghiến răng nhìn tôi: “Em có trái tim không
thế hả? Em thấy Đinh Việt một cái là biến thành thế này?”. Tôi mặc kệ,
chỉ cần nghĩ tới chuyện đó là tim như dao cắt. Tại sao, tại sao tất cả
mọi người đều lừa gạt tôi?
Hạ Trường Ninh muốn tôi tha thứ chính là vì chuyện này sao? Cái gì
anh ấy cũng biết, anh ấy lấy tôi rồi nhưng cũng không cho tôi biết sự
thật. Tôi thực sự… hận! Tôi với lấy những chậu cây nhỏ đặt trên bậc cửa
sổ ném về phía anh ấy, vừa ném vừa khóc: “Hạ Trường Ninh anh không phải
là người, anh lừa tôi thế này, anh lại lừa tôi thế này! Cút đi!”.
Chậu hoa ném xuống đất “choang”, ’’choang” từng tiếng. Căn phòng trở
nên yên tĩnh. Hạ Trường Ninh thở hồng hộc, cơn giận của anh ấy đã lên
tới cực điểm.
Tôi gào lên rồi nhảy xuống giường chạy ra phía cửa, anh ấy túm lấy eo tôi rồi ấn tôi xuống giường.
“Cô nằm yên cho tôi!”. Hạ Trường Ninh quát.
“Còn lâu!”. Tôi ngoan cố gào lên.
Anh ấy nghiến răng rồi giơ nắm đấm lên đấm mạnh xuống giường, trừng
mắt nhìn tôi: “Cô muốn đi đâu? Cô còn muốn đi cùng Đinh Việt sao? Cô là
người đàn bà của Hạ Trường Ninh này!”
“Đúng, là tôi muốn đi cùng anh ấy, tôi không muốn ở bên anh nữa”. Tôi tức đến mức ăn nói lung tung.
Hạ Trường Ninh đứng dậy đóng sầm cửa đi ra ngoài, không thèm ngoái đầu lại.
Tôi sững người, nhảy vội từ trên giường xuống chạy ra cửa, chân giẫm
phải một mảnh chậu hoa thủy tinh vỡ, đau tới mức kêu thét lên. Cửa bật
mở, Hạ Trường Ninh tối mặt chạy vào ôm lấy tôi. Tôi òa khóc, khóc nức
nở, không màng gì cả.
Anh ấy giữ chặt mắt cá chân tôi rồi lặng lẽ rút mảnh thủy tinh ra.
Tôi đau run người, tay đấm lưng anh ấy, vừa khóc vừa mắng: “Cút, tôi
chết cũng không cần anh lo! Anh biến đi!”.
Mặc kệ tôi giẫy giụa, anh ấy ôm tôi vào nhà vệ sinh rồi đặt tôi xuống bồn tắm, hai chân gác lên thành bồn. Cả người tôi nằm yên mềm nhũn. Tôi cố gắng chống dậy nhưng anh ấy chỉ cần ấn nhẹ một cái là tôi lại nằm
xuống, tôi bị giày vò tới mức chỉ còn đủ hơi mà thở.
Hạ Trường Ninh ngồi bên thành bồn tắm cầm vòi nước xả vào chân tôi, sau đó rửa oxy già, tôi đau đớn gào lên.
“Nằm yên!”. Anh ấy lấy vải mềm buộc quanh chân tôi, buộc xong rồi còn nhân tiện buộc luôn hai chân lại với nhau.
Tôi giận sôi người: “Anh làm cái gì thế?”.
Anh ấy trừng mắt lườm tôi: “Lắm chuyện!”.
Hai tay tôi chống xuống để ngồi dậy, anh ấy đưa tay đón lấy tay tôi,
thấy vết xước lại cầm lọ oxy già lên xịt, cảm giác đau đớn bỏng rát
khiến tôi lại òa khóc.
Hạ Trường Ninh xịt xong liền đặt lọ thuốc xuống, anh ấy thở dài rồi ôm lấy tôi: “Đừng khóc nữa, anh sai rồi. Đừng khóc”.
Chuyện này sao mà dừng lại được chứ! Tôi chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng tại sao ngay cả đau lòng mà cũng không nói ra được, chỉ biết khóc và
khóc. Tôi hận Đinh Việt lừa tôi hay hận Hạ Trường Ninh lừa tôi? Tôi vui
mừng vì Đinh Việt chết đi sống lại hay vui vì Hạ Trường Ninh đau lòng?
Đầu óc tôi bây giờ là một mớ hỗn loạn.
Trước đây dù nghe phiên bản nào cũng đều không khiến tôi đau buồn như lần này. Bây giờ, Đinh Việt sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, cắt đứt mọi
giấc mơ của tôi về anh ấy. Có lẽ trong tiềm thức tôi tự đặt mình vào vai diễn trong một vở kịch bi tình. Một chàng trai tuyệt vời yêu mình sâu
sắc, sau đó anh ấy qua đời, để lại mọi thứ tốt đẹp