
bản điện tử, sau đó
in ra. Công việc này vất vả nhất chính là khâu sưu tầm, phân loại, chỉnh lý, có điều vui một cái là kiếm được khá nhiều tiền. Biên soạn một cuốn bách khoa toàn thư có thu nhập khoảng mười nghìn tệ, nhưng nghiên cứu
sinh chưa tốt nghiệp thì chỉ được năm nghìn tệ.
Thu nhập kiếm được ngoài việc trả học phí, sinh hoạt phí, phần còn lại tôi đều đốt hết vào việc trang trí nhà cửa.
Chanh Đa thấy tôi cắt vải đủ màu sắc thành những hình tam giác rồi
ghép thành những bông hoa hình vuông thì tán thưởng không ngớt. Thực ra
đều do bà ngoại tôi dạy cả. Mặc dù dùng vải vụn thừa nhưng khi ghép lại
với nhau thì vẫn rất đẹp.
Trên những chiếc ghế sofa màu đen tôi xếp đầy những chiếc gối dựa hoa này, trên ga giường màu trắng tôi cũng thêu những bông hoa xinh đẹp
bằng chỉ màu.
Tôi còn gấp rất nhiều hạc giấy và xâu thành từng chuỗi đính lên
tường, dưới ánh đèn màu, những chú hạc giấy như đang đậu trên tường vậy. Trước đây tôi nghe người ta nói một nghìn con hạc giấy tượng trưng cho
tình yêu và sự may mắn. Lúc tôi gấp chúng quả thực tôi đang nhớ anh.
Một ngày của hai tháng sau, Hạ Trường Ninh gọi điện cho tôi, giọng
anh ấy rất nghiêm túc, cảm giác vô cùng tức giận: “Em làm cái trò vớ vẩn gì ở nhà thế?”.
Tôi giật mình, cảm giác buồn bã liền dâng lên trong lòng: “Anh không
thích thì ném đi”. “Hừ, cái đống rác rưởi này, sao mà nhiều thế chứ! Em
tự đi mà dọn sạch”.
Tôi… rác rưởi? Anh ấy dám mắng những thứ tôi vất vả bỏ thời gian ra
làm là rác rưởi? Tôi chạy như bay về nhà đá xoạch cửa một cái.
Hạ Trường Ninh mặt mũi sầm sì ra mở cửa, khoanh hai tay dựa cửa nói:
“Em nhìn xem, ra cái giống gì thế này? Mới có hai tháng mà đã thành bãi
rác rồi”.
Một câu nói của anh ấy khiến mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại, mắt
đỏ hoe, tôi đi thẳng vào trong phòng mà không thèm thay dép, giật những
chú hạc giấy trên tường xuống: “Hạ Trường Ninh, tôi sẽ không bao giờ ở
bên anh nữa”.
Anh ấy vội lao tới ôm chặt lấy eo tôi rồi ấn tôi ngồi lên đùi mình,
ra sức đánh vào mông tôi: “Sao mà không biết đùa thế hả? Nói sai một câu là vùng vằng không ở bên anh nữa. Ninh Phúc Sinh, em còn dám nói em
không phải là cỏ đầu tường nữa không?”.
Trêu tôi? Anh ấy lại trêu tôi? Tôi oan ức quá không thèm nói câu nào.
Hạ Trường Ninh phát hoảng, anh ấy ôm tôi rồi nâng mặt tôi nên dỗ
dành: “Ai nói là rác rưởi thế? Tên đó chắc chắn là con lợn! Không, không phải là lợn, mà phải là con lợn không có mắt. Phúc Sinh, em nói xem có
phải không?”.
“Hứ”.
“Có ai còn khéo tay hơn Phúc Sinh nhà ta chứ? Để anh đi tiêu diệt hắn ta”.
“Hứ”.
“Haizz, tức phát khóc thật rồi à? Phúc Sinh nhà ta lúc nào cũng nghĩa khí, học hành nhiều, người có văn hóa có khí chất, coi thường cái chết. Trước giờ không nghe người khác nói xằng nói bậy, chí ít cũng không
cùng trình độ văn hóa với hắn ta! Anh nói đúng không?”.
“Anh trêu em! Cái từ “coi thường cái chết” dùng như thế sao hả?”.
Anh ấy cười hi hi và đáp: “Sao anh lại trêu em chứ? Anh vừa bước vào
phòng liền la lên: “Hỏng rồi”. Có cô vợ khéo tay thế này để người khác
phát hiện ra thì anh phải làm thế nào? Anh văn hóa tiểu học làm sao mà
tranh giành với người ta được chứ? Anh thà coi những thứ Phúc Sinh làm
là rác rưởi, như thế không phải sẽ có cảm giác an toàn sao?”. Tôi bịt
miệng cười, cảm giác rất hạnh phúc, cơn giận cũng tiêu tan. Tôi mở to
mắt hy vọng anh khen tôi thêm mấy câu nữa nhưng anh ấy chỉ để ý nói cái
khỉ gì ấy, cho tới khi tôi tức điên lên anh ấy mới ôm tôi vào lòng và
cười lớn: “Phúc Sinh, anh rất thích, sau này phần trang trí nhà mới do
em đảm nhiệm. Em muốn có căn nhà như thế nào?”. “Có cửa sổ thật to, rất
sáng, ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào. Có một vườn hoa nhỏ, bốn mùa
đều có hoa tươi nở rộ. Phải có ghế sofa thật êm, ngồi xuống là không
muốn đứng lên nữa, không được dùng màu đen trắng, phải nhiều màu, ấm áp. Phải nuôi một chú chó nữa, thật béo, không được rụng lông. Phải có
phòng đọc sách, một chiếc bàn đọc sách thật to”. Sự tham lam lóe lên
trong mắt tôi, gương mặt tôi hẳn đang toát lên vẻ hí hửng.
“Anh chỉ cần giường, một chiếc giường thật lớn có thể đặt kín cả căn phòng”. Hạ Trường Ninh cũng cười.
Tôi lườm xéo anh ấy: “Đàn ông đúng là động vật! Anh chính là con lợn!”.
Anh ấy nhìn tôi với vẻ không vui lắm: “Đây đều là những lời chân
thành nhất. Một ngày hai mươi tư tiếng thì đã có một nửa thời gian là
buổi tối, ý kiến của anh hoàn toàn thực tế!”.
“Thực tế thì cũng phải đợi sau khi em tốt nghiệp”. Tôi chính thức
tuyên bố quyết định của mình, thực ra tôi hơi sợ nếu nhỡ may có em bé.
Hạ Trường Ninh nghe xong khẽ sững lại rồi buông mấy lời hờ hững: “Nếu như có em bé thì nghỉ học thôi”.
“Không được!”. Tôi kiên quyết phản đối.
“Học nhiều để làm gì chứ? Sau này anh không muốn em đi làm đâu”.
Vấn đề lại trở về điểm xuất phát.
Hạ Trường Ninh là một người gia trưởng, anh ấy muốn tìm một người vợ
hiền dâu thảo. Anh ấy lăn lộn làm ăn bên ngoài, vợ hiền ở nhà anh ấy
nuôi, anh ấy cung phụng, như thế là anh ấy vui rồi.
Nhưng tôi hiểu, một người dù có yêu một n