
ôi đài sao?
Lưu
Nghĩa phái Võ Đang không tâm phục, lại nhảy lên lôi đài hỏi mọi người phía
dưới: Tôi là người thẳng thắn, tuyệt đối không dùng ám khí sát hại sư phụ Huệ
Nhân. Vậy nên tôi vẫn đủ tư cách tham gia!
Vô số
đệ tử dưới Võ Đang dưới khán đài đều gào to: Có, có chứ!
Lưu
Nghĩa và Vạn Vĩnh cùng chạm kiến, sau đó quyết định, lần này mọi người được sử
dụng binh khí.
Còn
chưa kịp định thần, hai thanh kiếm trong chớp mắt đã lìa khỏi vỏ.
Song
tôi nhìn thấy rõ, khi kiếm được rút ra, trên thanh kiếm của Vạn Vĩnh phun ra
một vài tia nước nhỏ.
Có độc.
Tôi nói với Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc
nói: Cái gì có độc?
Tôi
nói: Trên kiếm của Vạn Vĩnh có độc.
Hỷ Lạc
nói: Thật bỉ ổi!
Giờ
phút này tôi đột nhiên cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của Hỷ Lạc đối với
bất kỳ những gì tôi nói.
Sự thật
đã chứng minh tôi nói không ngoa, chưa múa được mấy phát, kiếm pháp của Lưu
Nghĩa đã hỗn loạn, không còn ra đường hướng gì. Mọi người dưới khán đài đều cảm
thấy đúng là thiên ngoại hữu thiên. Lưu Nghĩa ít ra cũng đấu được với sư phụ
Huê Nhân không ít hiệp, vậy mà lúc này chưa đến hai hiệp đã bại dưới tay người
kia, đám đông bất ngờ hoảng hốt.
Vạn
Vĩnh nói: Được rồi, không có ai lên nữa sao?
Tôi
nghiến răng nói: Không ngờ hắn lại bỉ ổi đến vậy, ban đầu không nhận ra, còn
tưởng hắn là người tốt. May mà chưa có mối thâm giao.
Hỷ Lạc
nói: Huynh đừng có định lên đấy nhé.
Tôi
nói: Đúng, huynh định lên đó.
Hỷ Lạc
nói: Không được, huynh sẽ trở thành đích ngắm của hàng vạn mũi tên mất.
Tôi
nói: Không sợ, huynh cũng không muốn làm minh chủ gì hết, cứ lôi tay Vạn Vĩnh
này xuống rồi hẵng tính.
Hỷ Lạc
nói: Có phải lần trước huynh bất cẩn, bị thua một lần nên trong lòng hậm hực
không?
Tôi
nói: Không phải, huynh còn thua cả ông lão nữa mà. Chỉ cần còn sống, thắng thua
là chuyện nhất thời thôi.
Sư phụ
tôi xua tay nói: Đi đi, thứ gì của Thiếu Lâm thì sẽ vẫn thuộc về Thiếu Lâm.
Tôi
bước tới phía trước lôi đài, không biết phải lên từ đâu. Người bên cạnh nói:
Nhảy lên đi, mọi người đều nhảy lên cả. Tôi lăng người nhảy lên, Vạn Vĩnh trông
thấy tôi, hơi bất ngờ một chút.
Tôi
nói: Đã lâu không gặp!
Vạn
Vĩnh nói: Nghe nói huynh đệ vẫn thường qua lại các thành.
Tôi
nói: Việc đó quả thực do bất đắc dĩ. Lần trước đã lĩnh giáo, giờ mong được lĩnh
giáo lần nữa, so gì bây giờ nhỉ?
Vạn
Vĩnh nói: So kiếm.
Tôi
nói: Được.
Vãn
Vĩnh nói đoạn, chực rút kiếm ra. Tôi vung tay ấn chặt đuôi kiếm, nói: Đứng xa
ra đã, tôi sợ kiếm khí gây thương tổn tới mình.
Vạn Vĩnh
đưa mắt nhìn tôi với ngụ ý sâu sắc, tôi lui vào một góc.
Vạn
Vĩnh rút kiếm, tôi đột nhiên phát hiện, đó chính là Linh, thanh kiếm tôi và Hỷ
Lạc gán trong hiệu cầm đồ.
Tôi
nghĩ, phen này phải chú ý hơn nhiều đến ám khí rồi.
Vạn
Vĩnh từ từ tiến lại gần tôi, rồi nói: Rút kiếm ra đi!
Tôi
nói: Khoan đã. Kiếm tôi không cần rút khỏi vỏ.
Lúc
này, dưới khán đài có người nhận ra thanh kiếm Vạn Vĩnh dùng, tin tức lập tức
lan truyền trong nháy mắt. Thanh kiếm Linh thất lạc bấy lâu đã xuất hiện lại,
dường như vẫn có khí thế trấn áp như trước.
Vạn
Vĩnh nói: Vậy chớ có trách!
Nói
đoạn liền lao kiếm tới. Tôi đứng yên một chỗ, dùng vỏ kiếm hất đường kiếm đó
ra, hai thứ binh khí mài vào nhau không hề gây ra tiếng động lớn, chỉ lóe lên
những tia lửa.
Trong
đầu tôi chỉ nghĩ vì sao thanh kiếm Linh lại ở trong tay Vạn Vĩnh, tuy thanh
kiếm đã không còn mang ý nghĩa thiêng liêng trong trái tim tôi, xong quả thực
không muốn người khác cảm thấy thời đại đã tiến bộ, thần khí lừng danh thiên hạ
của Vô Linh năm xưa đã lạc hậu rồi. Điều đó sẽ khiến người ta có cảm giác như
thể một triều đại đã trôi qua. Hơn nữa nó thực sự khiến người ta cảm nhận được
sự vô thường.
Tôi hết
sức ung dung né tránh đường kiếm của Vạn Vĩnh, nói thực, kiếm pháp của hắn rất
thường, lần trước tôi thua chẳng qua chỉ vì người của hắn quá đông, tôi nhất
thời hoa mắt nên bị bất ngờ. Tôi nghĩ, nếu sớm biết thế này, trước kia hắn chắc
chắn sẽ không cứu tôi. Quãng thời gian tôi bôn ba bên ngoài không ngắn, song
dường như từ trước tới nay tôi chưa từng có ý muốn kết giao với các dạng nhân
sĩ giang hồ, ngẫm thấy việc này thực sự là một việc rất phiền phức, muốn phán
đoán xem người này là người tốt hay người xấu cũng phải mất nhiều năm, huống hồ
trong cái thời đại này, muốn làm rõ tốt xấu sẽ phải mất nhiều thời gian hơn
nữa.
Tôi vừa
nghĩ vừa bình thản đỡ kiếm của Vạn Vĩnh, trong lúc đó kiếm của tôi vẫn chưa rời
khỏi vỏ. Điều này khiến người xem rất sợ sệt. Tôi lại nhớ lại trận tỉ thí sư
phụ tôi từng kể vào nhiều năm trước, trận tỉ thí đó không phải vì chọn ra minh
chủ gì, chỉ là một lôi đài được dựng lên bởi một đám người giang hồ ngày thường
mua kiếm khua côn, nay muốn phân chia cao thấp mà thôi. Người đầu tiên bước lên
lôi đài là Vô Địch kiếm nổi tiếng giang hồ bấy giờ, dĩ nhiên do sự việc diễn ra
từ rất lâu rồi cho nên không rõ cái tên Vô Địch kiếm do người ta tự xưng hay do
người khác gọi nữa, vả lại những cái tên mà người khác gọi hầu hết đều do bản
thân mình ngầ