
ào.
Tôi
thốt lên một tiếng “Ồ”, sau đó tiện tay cột con ngựa vào hàng rào, rồi bước
tới.
Tên gác
cửa bực nói: Không phải cột ở đây, cột ra đằng sau.
Tôi và
Hỷ Lạc dắt ngựa ra phía sau, chúng tôi lại được phen giật thót mình khi trông
thấy hàng nghìn con ngựa khác, ngoài con Lép của chúng tôi còn dễ nhận ra, các
con ngựa khác dường như chỉ có thể nhận dạng dựa vào màu sắc. Tuy nhiên chúng
đều là ngựa tốt cả.
Chúng
tôi quay lại cổng vào, tên gác cửa nói: Có vé vào không?
Tôi
nói: Không có. Ở đây còn đòi vé cơ à?
Tên gác
cửa nói: Đây là tổ chức chính quy, không vớ vẩn như bận trước, phải có vé mới
được vào, không có thì ra đằng kia mà nghe.
Hỷ Lạc
nói: Làm gì có cái lý nào đến để nghe hả ông anh, chúng tôi tới tham gia đả lôi
đài.
Tên gác
cửa hỏi: Ồ, đến tham dự đả lôi đài à, có vé không?
Hỷ Lạc
nói: Đả lôi đài cũng phải có vé à?
Tên gác
cửa nói: Không có thì bó tay, người muốn làm minh chủ quá đông, phải khống chế
số lượng, muốn tham gia đả lôi đài thì phải thông qua vòng sơ khảo trước đã,
sau khi đủ tư cách, cầm được vé thì mới được vào vòng trong.
Tôi
nói: Vậy tôi mua vé ở đây được không?
Tên gác
cửa nói: Không được.
Tôi
nói: Vậy cứ để tôi vào đã, tôi gửi anh trước một ít tiền được không?
Tên gác
cửa nói: Vậy lại càng không được, ngươi xem bên trong hàng bao nhiêu người, chỉ
sợ ngươi cố lao vào, bọn ta không phân biệt được ai vào với ai.
Tôi
nói: Đúng, cách hay đấy!
Nói
đoạn, tôi liền kéo Hỷ Lạc xông qua cổng, lập tức chui vào trong đám người hỗn
độn, khó khăn lắm mới lách được lên phía trước. Trên lôi đài có một lực sĩ lạ
mặt, hỏi ra mới biết là người đến từ Đông Dương, hắn chẳng biết nói câu nào để
người khác nghe hiểu được cả, không rõ nghe ngóng ở đâu biết nơi này có cuộc tỉ
thí võ công, đồn rằng hắn dò la biết được trận tỉ võ ở Trường An trước, sau đó
lên thuyền tới đây, bởi hắn nghe nói kẻ thắng cuộc trong cuộc tỉ võ này có thể
có được vàng bạc và hàng trăm cô gái trong thiên hạ. Những người bên cạnh đều
bàn tán lầm rầm, đồ rằng vị huynh đệ này liệu có nghe nhầm minh chủ thành hoàng
đế hay không.
Song
bất luận thế nào, hắn ta cũng có sức lực mà người thường không thể so bì được.
Nghe nói hắn đã đánh bại không ít người trên lôi đài, vả lại người bị bại đầu
tiên chính là nhị bang chủ của phái Phi Ưng, được gọi với cái tên Thiết thạch
xuyên vô địch thoái – Ngô chột.
Tôi
kinh ngạc hỏi: Ngay cả Ngô chột cũng bị đánh rớt rồi sao?
Ngô
chột là vị nhân sĩ giang hồ tôi thường nghe nói tới, từ nhỏ đã chột một mắt,
luyện võ chỉ luyện chân, luyện được đôi chân cứng chắc nhất, nhanh lẹ nhất
trong giang hồ. Bởi trước mấy ngày tôi chuẩn bị lên đường, sư phụ có nhắc tôi
một vài cái tên, bảo rằng, những người này có bản lĩnh thực sự, không nên đụng
vào. Trong đó có Ngô chột, người này căm thù Võ Đang và Thiếu Lâm, liền cùng
ông bố tổ chức ra Phi Oanh phái, có mấy chục người, nhưng tên tuổi chấn động
Tuyết Bang, ai ngờ sau đó đồn đến tai một bang phái lớn hơn là Phi Ưng phái,
phái này nghe nói có bang phái có cái tên na ná như phái mình, liền lập tức
muốn xông ra tiêu diệt, kết quả là, sau khi bắt chuyện với Ngô chột, hai người
nói chuyện hết sức hợp nhau, phái Phi Oanh của Ngô chột liền nhập vào phái Phi
Ưng, vậy nên Ngô chột trở thành nhị bang chủ.
Việc
này chứng tỏ, nhân sĩ giang hồ đều là những kẻ vô văn hóa, tên bang phái giống
nhau đâu phải ít. Thiếu Lâm và Võ Đang sở dĩ được coi là bang lớn bởi tên của
họ nghe là biết do người có văn hóa đặt ra. Ít nhất thì trong tên của hai bang
phái này không xuất hiện các loài động vật, nào là ưng, hổ, hạc, báo, ngưu
trâu, mã ngựa, thoạt nghe đã biết sẽ chẳng nên cơm nên cháo gì rồi. Đệ tử Thiếu
Lâm ngoài việc tập võ, tụng kinh, còn được truyền dạy những kiến thức sơ đẳng
như trong các trường tiểu học, kém nhất thì cũng đạt tới trình độ về cơ bản xóa
mù chữ. Bất luận thế nào, cũng rất hữu ích, bởi mấy vị đại hiệp đến sớm nhất,
nghe nói khi đi qua nơi đây đều không dừng lại. Nếu họ có thể đọc ra ba chữ “Hạ
Tuyết Sơn” treo cao trên dịch trạm này sẽ không phải băn khoăn vắt óc dưới núi
Tuyết Sơn không có lấy một bóng người kia.
Tôi bất
giác cảm thấy hiếu kỳ trước võ nghệ của vị lực sĩ Đông Dương này, đoạn nói: Anh
ta to lớn thế, lẽ nào có thể né tránh được các loại ám khí tinh hoa nhất của
nước ta?
Người
bên cạnh tôi nói: Đừng nhắc tới nữa, lần này không cho dùng ám khí, một là sợ
gây sát thương với người khác, hai là sợ cuộc tỉ thí kém thú vị, về sau sẽ
không có ai đến xem nữa. Suy cho cùng cũng phải có thu nhập để còn làm kinh phí
hoạt động chứ. Vả lại, võ công là đại tông phái, ám khí chỉ là một phân chi.
Nghe thấy bảo cuộc tỉ thí lần này phải tránh như lần trước, phải coi đại tông
phái làm trọng.
Tôi
nói: Chẳng trách, vậy lẽ nào Ngô chột không dùng cước pháp vô địch của y?
Những
người xung quanh đều là lũ lượt cảm thán: Đừng nhắc tới nữa, vì đại hội lần
này, Ngô chột hôm nào cũng dậy sớm luyện tập tới đêm, thế là tẩu hỏa nhập ma,
hôm trước đột nhiên không bị chột nữa.
Tôi và
Hỷ