
ạc
nói: Mười lạng? Quá ít! Hồi nhà chúng tôi còn khá giả, phải chi hơn trăm lạng
mới đúc được thanh kiếm này đấy!
Chủ hiệu
nói: Ồ, không phải hai vị nhặt được à, thế thì năm mươi lạng vậy nhé?
Hỷ Lạc
nói: Tám mươi lạng.
Chủ
hiệu nói: Xong luôn.
Hỷ Lạc
nói: Một trăm lạng.
Chủ
hiệu nói: Thế thì không được, cứ trả tiếp nữa thì vô cùng lắm, thanh kiếm này
rất được, trông cũng thật, có điều giá mà tăng lên nữa, thì tôi lên hẳn Thiếu
Lâm tự mua hàng thật cho xong.
Tôi
nói: Hả, cái này mà cũng mua được à?
Chủ
hiệu nói: Cái này công tử không phải bận tâm, thôi tôi trả công tử tám mươi
lạng. Nào! Thứ này thuộc hàng quý giá, tôi sẽ gọi thợ vẽ đến vẽ chân dung hai
vị, kẻo lúc đến lấy lại nhầm người, hai vị nhớ nhé, mã số của thanh kiếm này
là: Hàng quý 00121, mật mã là ngày giờ hôm nay, nhà tôi là cửa hiệu cầm đồ đệ
nhất thiên hạ, muốn sửa mật mã, hai vị cứ đến các chi nhánh ở Trung nguyên là
được.
Nói
đoạn, thợ vẽ cũng tới nơi, tôi và Hỷ Lạc ngồi lại ngay ngắn, thợ vẽ nói, vẽ một
người hay vẽ cả hai ạ?
Tôi trả
lời: Vẽ cả hai đi!
Chủ
hiệu nói: Nếu vẽ cả hai thì chỉ khi nào cả hai vị cùng đến mới lấy được đồ, rắc
rối lắm. Bận trước có cả một lớp học tư thục đến cầm một món đồ, họa sẽ vẽ cả
lớp phải mất ba ngày mới vẽ xong, rốt cuộc lớp ấy bây giờ có hai học sinh tử
nạn, đồ của họ thì vĩnh viễn không thể lấy ra.
Hỷ Lạc
nói: Vậy vẫn cứ vẽ cả hai đi, một trong hai chúng tôi chết thì cũng chẳng cần
món đồ này làm gì.
Tôi
nói: Vậy thì vẽ cả hai luôn, anh nghe rõ chưa, vẽ đẹp một chút nhé!
Thợ vẽ
nói: Vâng. Hai vị ngồi sát lại một chút, giấy to chừng này thôi, cách xa nhau
quá sợ vẽ không đủ.
Tôi
hỏi: Thế lần trước anh vẽ cái lớp kia thế nào?
Chủ
hiệu nói: Xin công tử quay lại nhìn phía sau, hình vẽ trên tường kia chính là
họ đấy.
Tôi và
Hỷ Lạc quay lưng nhìn lại phía sau, tôi nói: Phải vẽ những ba ngày?
Hỷ Lạc
nói: Sao xấu thế nhỉ?
Chủ
hiệu nói: Thì tại tay thợ vẽ bận ấy kém quá, thế nên, nó vừa vẽ xong bức này,
ra khỏi cửa là bị đạp chết ngay.
Tôi
nói: Vậy lần này vẽ chúng tôi đèm đẹp nhé, tôi và cô nương đây chưa từng đi vẽ
chân dung lần nào đâu, vẽ xấu tôi cũng sẽ đập chết anh đấy.
Thợ vẽ
nói: Yên tâm, bảo đảm công tử sẽ hài lòng. Tôi thì thế này, vẽ tùy tiện không
lấy tiền, vẽ giống lấy nửa lạng, vẽ đẹp lấy một lạng.
Chẳng
đợi tôi kịp phát ngôn, Hỷ Lạc đã nói: Này, tôi trả anh hai lạng bạc, anh biết
phải vẽ chúng tôi thế nào chưa?
Anh thợ
vẽ mở cờ trong bụng, vội nói: Chắc chắn rồi, xin hai vị ngồi yên ạ!
Tôi và
Hỷ Lạc ngồi sát bên nhau, giữ yên vẻ mặt tươi cười quãng bốn giờ, song trong
khoảng thời gian đó, thợ vẽ dường như chẳng hề ngẩng mặt lên quan sát chúng
tôi. Sắc trời tối sẩm, bức tranh cũng được hoàn thành.
Tôi và
Hỷ Lạc đón bức tranh, hớn hở tỏ vẻ hài lòng, tôi nói với lão chủ hiệu: Ông cất
giữ bức tranh cẩn thận cho tôi nhé, đến khi quay lại chuộc đồ, tôi sẽ lấy bức
họa mang về luôn.
Chủ
hiệu nói: Nhất định rồi. Song hai vị quý nhân còn phải điểm chỉ lên bức vẽ nữa
mới được.
Hỷ Lạc
hỏi: Tại sao? Ngộ nhỡ ông viết thêm khế ước bán mình lên trên thì chúng tôi
phải làm thế nào?
Chủ
hiệu cười nói: Cô nương đa nghi quá, tôi nào dám, sau này tôi làm sao mà tiếp
tục làm nghề này được chứ?
Tôi
hỏi: Vậy điểm chỉ để làm gì? Ông không biết dấu vân tay đại diện cho thân chủ
hay sai?
Chủ
hiệu nói: Dạ vâng, tôi chỉ e là không có vân tay, khi hai vị đến chuộc đồ, nhỡ
mà tôi không có ở cửa hàng, chỉ dựa vào hai vị tiên trong bức tranh này thôi
thì người hiệu tôi sẽ chẳng thể hoàn lại đồ cho hai vị được.
Tôi và
Hỷ Lạc cầm tiền tới dịch trạm, hỏi người quản trạm: ngựa cho thuê ở đâu, người
quản trạm dân chúng tôi lại một phía, ở đó có cả thảy hai thớt ngựa. Hỷ Lạc
nói: Sao ít vậy?
Quản
trạm nói: Khách quan đến muộn quá, chỉ còn hai thớt ngựa này thôi, song chúng
không phải bị khách chọn rồi để thừa lại đâu, cũng là ngựa tốt cả đấy.
Tôi
nói: Không phải loại bị để thừa lại thì là loại gì?
Quản
trạm nói: Thì do vừa khéo người ta không chọn chúng. Khách quan xem, con đen
bên trái kìa, thân hình vâm chắc, đuôi bồng chân khỏe, mã lực lại lớn, ăn rõ ít
mà chạy rõ nhiều, tốc độ cực nhanh, đúng là bậc hào kiệt trong loài ngựa vậy!
Hỷ Lạc
hỏi: Vậy sao không có ai thuê?
Quản
trạm nói: Con này mỗi tội không nghe lời, cứ chạy linh tinh.
Hỷ Lạc
nói: Vậy sao được, quả thật là không được, thôi thì thuê con lừa cạnh ông vậy!
Quản
trạm nói: Khách quan, đây cũng là ngựa đấy ạ, cô chớ có nom con ngựa này nhỏ,
tuy thân hình nó gầy còm, đuôi thưa chân mảnh khảnh, mã lực yếu, ăn rõ nhiều
chạy rõ ít, tốc độ lại chậm, song trông lại nhỏ nhắn xinh xắn, cũng tiện dắt
theo, hai vị cưỡi con này là hợp nhất đấy, hai vị buông thõng chân xuống, con
ngựa này bị che đi ngay, trông như chẳng cưỡi con vật gì cả, nhìn từ xa, lại cứ
ngỡ hai vị như đang bay trên không ấy chứ.
Hỷ Lạc
ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: Vậy cũng không tồi, haizz, ta lấy con nào đây?
Tôi
nói: Huynh thấy lấy cái con chạy linh tinh hơn, rèn là được mà.
Hỷ Lạc
nói: Không rèn được