
chưa?
Tuy có
cảm giác choáng váng như thể thần tượng của tôi vừa mới chết, nhưng tôi vẫn
nói: Con không hối hận, bằng không đợi đến khi võ công cao cường, con sẽ vẫn
vào hang tìm cho bằng được. Đa tạ sư phụ chỉ dạy. Sao sư phụ không sớm nói cho
đệ tử biết?
Sư phụ
nói: Hồi đó con còn nhỏ, có một cái hang để có thể suy ngẫm về nó là một việc
rất tốt.
Tôi
không nói gì.
Sư phụ
nói: Con có thể xuất phát được rồi!
Tôi
quay về chùa, dắt Hỷ Lạc đi theo. Cáo biệt sư phụ. Một lần nữa.
Khi tôi
quay người, Hỷ Lạc hỏi tôi: Trong cái hang đó rốt cuộc có thứ gì vậy?
Tôi
nói: Hỷ Lạc à! Đừng có để tính hiếu kỳ hại mình, huynh không thể nói cho muội
biết được.
Tôi và Hỷ Lạc đeo Linh xuống núi, thực ra tôi đợi ngày
này từ lâu lắm rồi, có thể nói là mười năm, bởi tôi chẳng bao giờ muốn bị nhốt
vào một chỗ rất nhỏ để rồi làm những việc rất lớn, như vậy thà ở một chỗ rất
lớn rồi làm những việc rất nhỏ còn hơn. Cách suy nghĩ cũng có thể tự do thay
đổi, nó sẽ lớn ở những chỗ lớn, và nhỏ ở những chỗ nhỏ. Song ngày này đến có vẻ
đường đột, và có vẻ như khi những người hoặc những sự việc ta mong đợi quá lâu
cuối cùng cũng xuất hiện, thì ta lại tỏ ra bình tĩnh và suy ngẫm về nguyên do
khiến ta bình tĩnh đến vậy. Nguyên do chính là việc nếu lựa chọn cái mới thì sẽ
phải mất đi cái cũ, trong khi cái cũ dường như vẫn còn rất tốt.
Tuy sự
việc không đến nỗi to tát như những gì tôi ngẫm nghĩ suốt bao năm qua, mọi thứ
cứ như thể đang chạy tị nạn, song trong lúc chạy tị nạn lắm khi lại có những
thu hoạch bất ngờ, điều tôi muốn nói chính là Hỷ Lạc, cô gái xinh xắn đáng yêu
đứng bên tôi, đang đeo thanh kiếm Linh trông rất mất cân đối so với người cô nàng.
Tại sao
trong tất cả mọi việc, phụ nữ trông đều xinh đẹp đáng yêu. Tôi nghĩ chắc là
“yêu nhau yêu cả đường đi” nên vậy, lý do này rất hay, nhưng tôi thực sự không
phán đoán được, nói ra hẳn rất ngượng ngùng, bởi tôi cũng chưa so sánh bao giờ,
có khi đây là cô nàng đầu tiên tôi ngắm nghía kỹ lưỡng.
Có rất
nhiều chuyện xảy ra trong bao năm chúng tôi ở bên nhau, cần phải từ từ hồi
tưởng lại, nhìn chung đều rất khó khăn, đầu tiên là việc sống chung với một cô
nương bao lâu như thế, trong khi cô nàng lại có khuôn mặt cân đối ưa nhìn, muốn
không thích cũng khó, ngoài ra việc khó khăn hơn là ở phía Hỷ Lạc, thật sự
chẳng dễ gì khi xung quanh đến hơn một nghìn anh đàn ông mà lại không hề có mối
quan hệ mờ ám nói với họ, và càng quý hóa hơn nữa khi cô nàng không hề nảy sinh
thứ tình cảm phức tạp đủ khiến câu chuyện này trở nên rối rắm với sư huynh
Thích Không của tôi, một người cũng không kém phần xuất chúng.
Tôi
biết làm sao được, tôi nghĩ, những điều người khác làm và những điều tôi cảm
nhận chính là những gì người ta nghĩ trong lòng.
Chúng
tôi men theo đường xuống núi, dưới núi có một dịch trạm, rất nhiều thớt ngựa
nghỉ chân ở đó. Cũng may trước khi được cứu vào chùa Hỷ Lạc đã có kinh nghiệm
xã hội phong phú hơn tôi, nên tôi mới khỏi nghĩ rằng lũ ngựa này có thể dắt đi
miễn phí. Hỷ Lạc nói, trong dịch trạm có cho thuê ngựa. Mà chúng tôi đang rất
cần một thớt ngựa.
Tôi
nói: Huynh cũng nghĩ vậy, nhưng chúng ta làm gì còn đồng bạc nào.
Hỷ Lạc
nói: Vậy phải làm sao nhỉ, trên người muội cũng chẳng có thứ gì đáng tiền cả.
Tôi
nói: Xem ra thứ đáng tiền nhất chính là thanh kiếm này rồi.
Hỷ Lạc
đáp: Muội thì nghĩ có thể đem thanh kiếm này đi cầm đồ.
Còn tôi
nghĩ chắc mọi người đều nghèo cả, vừa nghèo lại vừa muốn cưỡi ngựa, bởi bên
cạnh dịch trạm có một cửa hiệu cầm đồ.
Tôi và
Hỷ Lạc dắt tay nhau bước vào hiệu cầm đồ, đặt thanh kiếm lên mặt bàn. Chủ hiệu
hỏi chúng tôi: Hai vị là người ở đâu vậy?
Tôi
đáp: Tôi là người của Thiếu Lâm, thanh kiếm này chính là thanh kiếm Linh nổi
tiếng, ông xem nó đáng giá bao nhiêu?
Chủ
hiệu đánh mắt nhìn tôi, lại do xét Hỷ Lạc, rồi cười ngặt nghẽo nói: Linh thì
đúng là ở Thiếu Lâm, nhưng… ha ha ha ha. Thiếu Lâm giờ cũng thoáng thật, thầy
tu được phép mang theo đàn bà con gái sao?
Tôi
nói: Sao cái cục cứt, chúng tôi quen nhau từ nhỏ.
Chủ
hiệu lại cười ngặt nghẽo, nói: Chắc dấm từ tấm bé cũng nên, ha ha ha ha, thôi
được rồi, tôi không đùa hai vị nữa, để tôi coi thanh kiếm này xem sao.
Lão chủ
hiệu cầm kiếm lên quan sát, ngắm bao kiếm một hồi, đang định rút kiếm thì tôi
nói: Cẩn thận kiếm khí đấy!
Chủ
hiệu đúng là người thẳng tính, giàu cảm xúc và rất hào sảng, lần này lão ta
cười ha hả hết đúng một tuần hương, đoạn nói: Bao kiếm này làm cũng khá được,
đủ cho hai ngươi được cái giá phải chăng, có điều ranh con các ngươi chớ có
khoác lác, bằng không ta đã định giá xong rồi.
Nói
đoạn liền rút Linh ra. Nào là kiếm khí yêu phong, tất tật chẳng thấy thứ gì
xuất hiện, bình thường chắc đã toi rồi. Chủ hiệu nói: Kiếm xịn! Hàng nhái cũng
xịn! Chẳng qua là thiếu chút gì đó, không thì đã là hàng thật rồi.
Tôi
nghĩ bụng, có mà chính lão thiếu chút gì đó thì có.
Chủ
hiệu nói: Ta trả cho hai ngươi mười lạng bạc, lãi suất mười phần trăm, nội
trong một tháng mà không đến lấy, ta sẽ tự xử lý.
Hỷ L