
óp cho nhàu nhĩ, biến hình,
đúng là hết chỗ nói.
Nhưng từ sau khi có Tô Thích đứng bên cạnh, Ngụy Nhất
không thắng được ván nào nữa. Cô khẽ giải thích bằng một khuôn mặt rầu rĩ:
“Thật đấy, ban nãy khi anh chưa quay lại, em đều thắng liên tục mà! Thật đấy!”.
Tô Thích yêu chiều xoa xoa đầu cô, dịu dàng mỉm cười:
“Ừm, anh biết rồi”.
“Bộp” một tiếng, khuôn mặt của Trâu Tướng Quân tối sầm
lại, anh ta ném hết quân bài có trên tay xuống, “Không chơi nữa. Đi massage
thôi”.
Mọi người đều mệt rồi, nếu được ngâm mình trong làn
nước suối nóng xong lại đi massage bằng tinh dầu thì sẽ thư giãn gân cốt, lưu
thông mạch máu, giải tỏa áp lực, thư giãn cơ thể, vô cùng thoải mái.
Vậy là ai nấy đều nhất loạt tán thưởng.
Tô Thích nói không muốn đi, anh sẽ ở lại trông Ngụy
Nhất.
Trâu Tướng Quân không muốn để hai người họ ở lại bên
nhau, khẽ hắng giọng vài tiếng, nói: “Tô Thích cùng đi đi, Ngụy Nhất cũng
đi. Lát nữa bảo nhân viên làm nhẹ tay một chút là được thôi mà”.
Rồi tất cả cùng đi.
Bọn họ chọn một phòng massage lớn, cực kỳ sang trọng,
chỉ có vách ngăn lửng giữa các giường nằm. Như vậy sẽ thuận tiện để mọi người
trò chuyện.
Tám nhân viên massage bước vào, bốn nam bốn nữ. Vừa đủ
với số khách trong phòng. Nhân viên nam massage cho khách nữ, nhân viên nữ
massage cho khách nam. Nam nữ chăm sóc nhau như thế, làm việc sẽ không cảm thấy
mệt mỏi.
Bọn họ không ai nói tiếng nào, đứng trước vị khách của
mình, bắt đầu các thao tác.
Ngụy Nhất ngồi xuống cạnh giường, liếc trộm về phía
nhân viên massage cường tráng trước mặt, hít một hơi thật sâu rồi co chân lại,
không biết phải làm thế nào, trái tim đập loạn xạ.
Đúng lúc đó, Trâu Tướng Quân và Tô Thích gần như đồng
thời nói: “Đổi nhân viên nữ cho cô ấy”.
Vậy là một nữ nhân viên trung tuổi, có vóc dáng trung
bình được đổi tới, dù sắc mặt không có biểu cảm nhưng còn hơn anh nhân viên nam
to khỏe lực lưỡng ban nãy nhiều. Các nhân viên massage đã sớm rèn luyện cho
mình một đôi tay rắn chắc, khỏe khoắn, cô nhân viên này cũng không ngoại lệ.
Bàn tay thô cứng cứ trượt lên trượt xuống tấm lưng của Ngụy Nhất, lúc nhẹ lúc
mạnh. Ngụy Nhất dù sao vẫn chỉ là một cô bé, da non xương yếu, làm sao chịu nổi
“bàn tay thép” của cô nhân viên. Cô cảm thấy phần lưng bỏng rát, đau nhói như
đang phải chịu cực hình, toàn thân như bị đè nén tới độ có thể vỡ vụn hết cả,
thở ra mà không thể nào hít vào nổi. Mới bắt đầu, Ngụy Nhất còn nghiến răng cố
gắng chịu đựng, chỉ khẽ thở ra một tiếng sau mỗi động tác ấn bóp của nhân viên,
cuối cùng, cô đau tới nỗi phải cất tiếng
rên rỉ, lo rằng liệu mình có bị thiệt mạng dưới bàn tay rắn chắc của cô nhân
viên này không, rồi lại tự nhủ hôm nay có nên viết di chúc hay không.
Bảy người còn lại say sưa với những câu chuyện phiếm,
bỗng nghe thấy ở ô ngăn phía trong cùng phát ra những tiếng xuýt xoa của người
đang cố gắng chịu đựng đau đớn: “Á…nhẹ…nhẹ một chút…á…đau…đừng…đừng”.
Nếu ai đó không biết rõ rang chuyện đang xảy ra, chỉ
nghe những tiếng rên rỉ như vậy, nhất định sẽ có suy nghĩ không trong sáng.
Ngay sau đó, bầu không khí trong phòng có phần bối
rồi, cũng không ai nói gì nữa, mấy cô gái thầm khinh rẻ, cho rằng Ngụy Nhất
đang cố ý khêu gợi, còn các anh chàng thì húng hắng ho khan từng hồi.
Tiếng trò chuyện lắng xuống, những âm thanh rên rỉ của
Ngụy Nhất càng rõ rệt hơn.
Trâu Tướng Quân nghe được những tiếng than thở rên rỉ
ngắt quãng như vậy, đầu có cũng bất ngờ phát huy trí tưởng tượng, máu nóng sôi
sùng sục. Lại nghĩ ở đây còn có những người đàn ông khác, anh rất không vui khi
bọn họ cũng đang sục sôi máu nóng như mình, nhưng lại không tìm được lí do nào
để ngăn cản, sắc mặt lúc thì tái xanh, lúc lại trắng bệch.
Tô Thích khẽ ho một tiếng, ngồi dậy, nói với cô nhân
viên massage: “Cô bé đang bị bệnh, không thích hợp với việc massage tinh dầu
đâu, cô cứ ra ngoài đi”.
Cả cô nhân viên và Ngụy Nhất đều được giải thoát, ai
nấy đều vô cùng mừng rỡ.
Cô nhân viên vui mừng cảm ơn rồi đi ra ngoài. Ngụy
Nhất thì nằm thử ra giường mãi không buồn nhúc nhích, chỉ cảm thấy mình vừa
lượn một vòng ở cửa tử rồi lại được Tô Thích cứu về.
Các anh chàng có mặt ở đó đều thở phào nhẹ nhõm, cố ấy
cuối cùng cũng yên lặng rồi. Nhưng hồi lâu vẫn không thấy tiếng trò chuyện, ai
nấy đều đang chứa chất những suy nghĩ quái quỷ trong đầu.
Đêm hôm đó, mọi người nghỉ tại khách sạn Cửu
Hoa, Tô Thích lấy lý do Ngụy Nhất còn rất yếu nên nói Ngụy Trích Tiên
ở chung phòng và chăm sóc cô. Ngụy Trích Tiên muốn được ở chung phòng
với Trâu Tướng Quân nên chẳng thấy vui vẻ gì. Còn Ngụy Nhất vốn quen
ngủ một mình, lại càng cảm thấy bất mãn. Vậy là, ai nấy đều vô
cùng oán hận trước quyết định của Tô Thích.
Tô Thích tự ý sắp xếp như vậy khiến Trâu Tướng
Quân cảm thấy không thoải mái, sau đó, không hiểu sao anh ta lại đồng
ý, cười hì hì với Ngụy Trích Tiên:
“Cũng tốt, hai chị em em ngủ một phòng. Để
tránh buổi tối có yêu râu xanh nào tới quấy rối!”, từ ngữ được sử
dụng hết sức mập mờ, không biết ai quấy rối ai nữa.
Hai chị em nhà họ Ngụy