
khách sạn lớn, ăn đồ hải sản, uống
rượu vang đỏ. Những chiếc xe đưa đón Nguyệt Nguyệt cũng thay đổi liên tục từ
Lexus nâng cấp lên tới Mercedes-Benz. Mỹ phẩm mà Nguyệt Nguyệt dùng cũng không
phải là những thứ mà các sinh viên nữ hay dùng, tên gọi và giá cả của các loại
hàng hiệu được cậu ấy đọc ra vanh vách, trong khi trêu đùa các bạn cùng phòng
nhà quê, cô cũng rất hào phóng cho họ cùng sử dụng. Đại danh của Nguyệt Nguyệt
nhanh chóng nổi như cồn trong trường học, thường có người chỉ trỏ sau lưng, nói
đó là ai? Có người trả lời, đó là Đàm Nguyệt Nguyệt, sinh viên năm thứ ba đã
làm những chuyện không chính chuyên ở bên ngoài, lại còn nhiều lần phải đi phá
thai nữa. Những lời bình phẩm đó khiến Như Như và Đình Đình vô cùng tức giận,
dù bản tính mềm yếu nhưng vẫn bất chấp tất cả, lao tới gây lộn với đối phương
một trận.
Tối đó, Nguyệt Nguyệt bất ngờ không đi đâu, thấy Như
Như và Đình Đình về phòng với bộ dạng mặt mũi tím bầm, sưng tấy, cô vô cùng
kinh ngạc, sau khi hỏi rõ ngọn ngành thì lặng yên không nói gì nữa.
Đình Đình bật khóc trước tiên, ngồi bệt xuống đất, gào
lên: “Nguyệt Nguyệt, cậu sao thế? Sao lại ra nông nỗi này? Trước đây chẳng
phải rất tốt hay sao? Tớ không thích cậu thành ra thế này!”.
Nguyệt Nguyệt vẫn lặng yên không nói. Nhưng mọi người
đều có thể đọc được một sự chế giễu trong đôi mắt ảm đạm và thần sắc trên khuôn
mặt cô ấy, đó chính là “Các cô nữ sinh sa vào chốn phong trần, sao có thể cưỡng
lại được sự mê hoặc của danh lợi”.
Ngụy Nhất cũng cảm thấy vô cùng đau xót, phẫn nộ cầm
điện thoại lên: “Vĩ lại đưa cậu đến gặp những người đó sao? Rốt cuộc anh ta có
ý gì! Tớ quả thực đã nhìn nhầm người rồi! Đã sớm biết Trâu Tướng Quân là một
tên lưu manh, bạn bè của hạng lưu manh thì sao có thể tốt đẹp được chứ! Lần này
tớ sẽ hẹn gặp anh ta để hỏi cho ra lẽ!”.
Nguyệt Nguyệt khẽ ngăn Ngụy Nhất lại, bấy giờ mới
ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt đã ướt đẫm gò má: “Không phải lỗi của Vĩ, Vĩ
chỉ đưa tớ cùng đi chơi. Là do tớ chủ động làm quen với những người đó. Tớ muốn
đổi đời, tớ không muốn là một nữ sinh nghèo, bị người ta coi thường!”.
“Cậu làm vậy cũng chẳng được tôn trọng đâu!”, mấy
người đồng thanh nói, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Ngụy Nhất đã bình tĩnh, bỗng nhớ lại lúc đó Vĩ đã lạnh
lùng nói đứa bé không phải của anh ta, giọng nói còn giá lạnh hơn cả nước đá.
Như Như có tính bất cứ điều gì cũng phải hỏi rõ ngọn
ngành, lúc này bước tới trước mặt Nguyệt Nguyệt với đôi mắt thâm quầng như mắt
gấu trúc, dùng hai tay lắc cô bạn thật mạnh: “Cậu làm vậy là vì sao, vì sao, vì
sao?”. Nói xong, nhớ lại những ngày tháng hồn nhiên, vui vẻ, trong sáng trước
đây, cô vặn vẹo cổ tay thở dài, rồi lại rơi nước mắt.
“Thực ra, bố mẹ Vĩ đã sớm đính ước cho anh ấy rồi. Đối
phương là một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối... Tớ là cái thá gì cơ chứ, tớ
chẳng qua chỉ là con gái của một gia đình thuộc tầng lớp lao động bình
thường...”, Nguyệt Nguyệt chậm rãi nói, nước mắt cũng lã chã rơi.
Những câu chuyện đầy ngang trái đó lại được hiện thực
hóa như vậy, nó phát sinh một cách rõ ràng trong các trường đại học, xảy ra với
người bạn ngay bên cạnh, khiến người ta thổn thức và không biết phải làm thế
nào.
Ngụy Nhất vô cùng đau buồn, thì thào: “Nhưng... cậu
cũng không thể cam tâm sa đọa!”.
Nguyệt Nguyệt mỉm cười chua xót: “Các cậu cứ để tớ sa
đọa đi, tớ chẳng thấy có điều gì không tốt cả, cuộc sống của tớ bây giờ, không
biết đã nhởn nhơ vui vẻ hơn trước đây bao nhiêu lần rồi. Nếu các cậu coi thường
tớ, nếu sau này tớ thật sự hối hận thì đó là chuyện của tớ, tớ sẽ tự chịu trách
nhiệm. Tớ biết các cậu thật lòng đối tốt với tớ, nhưng nếu không như vậy, tớ sẽ
không bao giờ được gần Vĩ nữa. Chỉ cần lăn lộn trong giới chơi bời đó thì tớ
vẫn có thể được gặp Vĩ, chỉ cần gặp được cũng coi như đã thỏa được nỗi nhớ
nhung. Nếu ai đó cắt đứt nỗi nhớ nhung này của tớ, chi bằng hãy giết chết tớ
đi... Như thế còn tốt hơn là chết, đúng không?”.
Hóa ra, một người qua loa đại khái như Nguyệt Nguyệt
lại là người si tình hiếm có trên thế gian này.
Những câu nói khiến trái tim rỉ máu. Đều là bạn cùng
trang lứa, nếu cô ấy đã chọn con đường đi riêng, mọi người cũng không thể can
thiệp, chỉ nhìn thấy thôi cũng đủ khiến trong lòng chứa đầy lo lắng, thôi đành
để cậu ấy được vui vẻ.
Ngụy Nhất vô cùng áy náy với bạn, cô hiểu rất rõ: Sự
thất bại của Nguyệt Nguyệt đều do cô, chỉ một lần giới thiệu mà đã ngăn cản
toàn bộ ánh sáng trong cuộc đời cậu ấy, chưa biết chừng, cả đời Nguyệt Nguyệt
lại đắm chìm, sa đọa trong chốn hồng trần vạn trạng đó, không thể tự mình thoát
ra nổi.
Ngụy Nhất đổ hết trách nhiệm đã làm hư Nguyệt Nguyệt
lên bản thân mình, cô bắt đầu bị mất ngủ, luôn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của
Nguyệt Nguyệt. Chỉ cần buổi tối nào đó, Nguyệt Nguyệt ở nhà thì cuộc hội thảo
về chủ đề thần tượng trong phòng ký túc được chuyển thành buổi giáo huấn các tư
tưởng của đức Khổng, Mạnh. Khổng Tử đã nói, Mạnh Tử đã nói, Nho gia đã dạy thế
này, Đạo gia đã dạy thế kia, lấy lịch sử làm gương