
diễn
viên, biểu tượng sex và hình tượng pop nổi tiếng.
Đội trưởng Mã tính tình phóng khoáng, bật cười ha hả,
thể hiện sự quan tâm như một người cha nhân từ, Ngụy Nhất mới mở miệng đã gọi
người ta là chú, Đội trưởng Mã cũng không phiền lòng, giọng nói đặc sệt âm Tây
Nam, ôn tồn đính chính: "Phóng khoáng một chút đi mà! Cần gì phải gọi bọn
anh già thế! Cứ giông như Nguyệt Nguyệt ây, gọi bằng anh là được rồi! Như thế
mới thân thiết!".
Ngụy Nhất thấy khẩu âm của ông ta gần giống với người
mẹ đã quá cô của mình, bât giác cảm thấy gần gũi hơn vài phẩn, tâm lý đề phòng
cũng được giảm nhẹ. Ngụy thật thà nói: "Anh Mã có phải là người Tứ Xuyên
không?’
Đội trướng Mã cười lớn, nói: "Anh đây rõ ràng nói
tiếng phổ thông rất chuẩn, chỉ sơ ý một chút đã khiến cô em nghe ra giọng địa
phương rồi".
Ngụy Nhất nhanh nhảu nói: "Bởi mẹ em là người Tứ
Xuyên mà!".
Đội trưởng Mã lại bật cười sảng khoái, vỗ vỗ vào mu
bàn tay của Ngụy Nhất một cách rất tự nhiên, nói: "Ổ! Hóa ra là đồng
hương! Chẳng trách vừa nhìn thấy cô em, anh đã có cảm giác thật dễ chịu, đúng
là các cô em Tứ Xuyên của chúng ta vẫn xinh đẹp hơn! Có khi chúng ta còn có họ
hàng ấy chứ!".
Mấy tên cấp dưới của Đội trưởng Mã thi nhau nịnh bợ,
nói người Tứ Xuyên thật tốt, khí hậu phương Nam trong lành, không có gió cát,
da dẻ cũng đẹp hơn các cô gái phương Bắc, thảo nào Ngụy Nhất vừa bước vào, bọn
anh đã thấy em thật nõn nà, hóa ra là đổng hương với Đội trưởng Mã.
Xa quê gặp được đồng hương, vốn đã là chuyện không
dễ dàng, hơn nữa, đó cũng là một việc khiến người ta vui mừng, mu bàn tay của
Ngụy Nhất bị Đội trưởng Mã lợi dụng vỗ mấy lần, cô không những không cảm
thấy khó chịu, mà ngược lại, nhìn khuôn mặt đầy vết nám của ông ta quả nhiên
rất giống với những người ở quê, cảm giác vô cùng thân thiết. Ngụy Nhất liền
nở một nụ cười chân thành. Đội trưởng Mã hỏi Ngụy Nhất bao nhiêu tuổi, làm nghề
gì, Nguyệt Nguyệt thẽ thọt thay Ngụy Nhất trả lời.
Đang lúc chuyện trò rôm rả, cửa phòng được hé mở, một
nhân vật má mì thọ đầu vào trong, nói là dẫn các tiểu thư công chúa tới. Vị má
mì đó nhìn vào trong phòng thấy có hai cô gái đã ngồi ở đó thì rất ngạc nhiên,
chần chừ không biết có nên đưa mấy tiểu thư kia vào không.
Một người đàn ông đeo kính gọng vàng, bộ dạng rất hoạt
bát, vẫy vẫy tay nói, mọi người vào đi.
Má mì bây giờ mới mặt mày rạng rỡ, lúc lắc cánh tay
béo ục ịch bước vào. Sau lưng bà có tới gần mười cô gái trẻ trung, ăn mặc mát
mẻ.
Một cô gái trong trang phục hải quân tự giác bước tới
trước mặt họ, giúp các vị khách nam rót rượu với một khuôn mặt vô cảm. Đây là
quy định của phòng karaoke, một phòng loại sang bắt buộc phải có một nhân viên
chuyên phục vụ việc rót rượu, có muốn chọn thêm các cô gái phục vụ cùng uống
rượu hay không thì phụ thuộc vào sở thích và nhu cầu của khách hàng.
Ngoài Đội trưởng Mã ra, mỗi khách nam khác đều chọn
cho mình một cô gái. Nếu là khách hàng quen, các cô gái vừa bước tới đã niềm nở
chào đón vui vẻ. Nếu là khách lạ, các cô cũng có thể tỏ ra rất tự nhiên, ân cần
chu đáo, không hề lạnh nhạt. Rất nhanh chóng, mọi người đều trò chuyện giao
lưu vui vẻ.
Vị má mì ngực đầy tay to kia luôn miệng nở nụ cười
tươi như hoa cúc, nịnh nọt: "Các vị đại gia quả thật là anh minh, các cô
gái được chọn đều là những bông hoa xinh tươi
nhất của chỗ chúng tôi đây! Các cô gái hạng nhất đều bị các vị chọn hết rồi,
hôm nay có lẽ tôi phải nghỉ làm sớm mất thôi, chẳng phải các vị đại gia đã bao
trọn hết rồi hay sao?".
Thầm nghĩ, các vị đại gia này ở lĩnh vực khác có thể
rất ngu xuẩn, nhưng trong việc lựa chọn gái đẹp, lại đều là những tay cao thủ
lão luyện!
Những câu nói của má mì rất được lòng đám khách nam,
họ cùng bật cười sảng khoái, huơ tay với bà, má mì liền biết ý mỉm cười rút
lui.
Ngụy Nhất lần đầu tiên được chứng kiến cảnh tượng
này, cô vừa kinh ngạc vừa lo sợ, quay sang nhìn Nguyệt Nguyệt một cái, trong
lòng định bụng đánh trông lui quân.
Nguyệt Nguyệt lại làm ra vẻ như không biết gì, chỉ
chuyên tâm chọn bài hát.
Đội trưởng Mã có sở thích tìm gái trinh, đặc biệt,
những nữ sinh có tri thức, có giáo dục là phù hợp với khẩu vị của ông nhất.
Ông biết nhiều hiểu rộng, liếc mắt một cái đã biết ngay Ngụy Nhất là một cô
gái chưa nếm trải sự đời, biết cô không quen với chôn ăn chơi này, trong lòng
ông thấy rung động, chủ động giải thích: "Anh em cấp dưới có nhu cầu,
mình là anh cả nên phải dễ dãi một chút. Cũng không thể chèn ép anh em quá
được, sao có thể vừa muốn ngựa chạy nhanh lại vừa muốn ngựa không ăn cỏ? Ra
ngoài chơi một chút, gọi mấy cô em xinh tươi tới phục vụ, thoải mái tinh thần
một chút, thực ra cũng không có vấn đề gì. Nhất Nhất, em đừng lo lắng, em cứ
vui chơi thỏa thích hôm nay anh chỉ ở bên em thôi".
Những câu nói đó vừa được buông ra, Ngụy Nhất sọ đến
nỗi sởn hết gai ốc. Cô đang cố gắng nghĩ xem làm thế nào để rời khỏi đây một
cách êm thâm mà không đắc tội vói các nhân vật tiếng tăm này. Với đầu óc không
được nhanh nhạy cho lắm, nghĩ mãi cũng chẳng tìm được lý do s