
một loạt các con số.
Ngụy Nhất gọi theo số điện thoại đó, giọng nói đặc âm
Bắc Kinh của Vĩ vang lên từ đầu dây bên kia:
“Alô, ai đấy?”
“Em là Ngụy Nhất.”
“Ồ, chị dâu! Thật hiếm có, hiếm có, chị dâu là người
không có việc thì không lên điện Tam Bảo, chị có việc gì vậy?”
Ngụy Nhất khẽ nhíu cặp mày thanh tú, đi thẳng vào vấn
đề, nói: “Nguyệt Nguyệt có thai rồi”.
Đầu dây bên kia quả nhiên bị chấn động, kinh ngạc vô
cùng, tới nỗi ở đầu dây bên này, Ngụy Nhất còn nghe rõ cả tiếng thở dài của Vĩ,
hồi lâu không có tiếng trả lời.
Trong lòng Ngụy Nhất đầy phẫn nộ, cảm thấy Vĩ không
nên là một người đàn ông trốn tránh trách nhiệm, cô ôn tồn nói: “Anh có nghe
không đấy?”.
Giọng nói của Vĩ trầm hẳn xuống: “Ừm, đang nghe”.
“Anh dự định sẽ làm thế nào?”
Vĩ khó nhọc nói: “Thế này nhé, tuần sau anh sẽ giành
thời gian đưa cô ấy tới bệnh viện, em hãy thay anh chăm sóc tốt cho cô ây, cô
ấy muốn ăn gì thì em giúp anh mua cho cô ấy, em cứ ứng trước cho anh, lúc nào
gặp anh sẽ trả cho em. Dạo này quả thực anh rất bận. Nói xong câu cuối, Vĩ đã
có ý muốn cúp máy.
Ngụy Nhất nổi giận: “Việc anh đã gây ra, một câu rất
bận, một câu giúp anh chăm sóc cho cô ấy, thế là xong ư? Anh định sẽ làm gì với
mẹ con cậu ấy?”.
“Bỏ đi”, Vĩ khe khẽ thể hiện lập trường.
“Anh...”, Ngụy Nhất tức tới run cả người.
“Anh sẽ đưa cô ây đi bệnh viện. Anh thừa nhận, cô ấy bị
như vậy cũng có một phần trách nhiệm mà anh không thể chối cãi.”
“Đương nhiên là trách nhiệm của anh! Liệu anh chối cãi
là được chắc?” Ngụy Nhất nổi giận đùng đùng, nếu không phải là do Vĩ, liệu
Nguyệt Nguyệt có thể từ một thiếu nữ trở thành một thai phụ được không? “Tốt
nhất là anh hãy đối xử với cậu ấy tốt một chút, nếu không, em tuyệt đối sẽ
không tha cho anh đâu!” Khó khăn lắm Ngụy Nhất mới có được một câu nói cay
nghiệt, ngữ khí đe dọa dù không thể gây khó dễ nhưng cũng được nói ra một cách
rất dõng dạc.
“Đứa trẻ đó, chắc chắn không phải là của anh. Nhưng
anh sẽ cố gắng chăm sóc cho cô ấy thật tốt.” Vĩ nói xong liền cúp máy.
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, Ngụy Nhất bị ngắt
điện thoại tới hai lần, cô tức đến nỗi ném mạnh điện thoại lên giường, tất cả
là một lũ đàn ông quái quỷ!
Nguyệt Nguyệt quả nhiên đã bỏ cái thai trong bụng. Vào
một buổi sáng sớm, khi Ngụy Nhất còn chưa chuẩn bị gì, cô ấy không làm phiền
ai, một mình đi tới bệnh viện, hai giờ chiều mới quay về, sắc mặt xanh xao,
người yếu ớt như tờ giấy, hơi thở hổn hển, nằm bệt trên giường một ngày một
đêm. Ngụy Nhất hỏi: “Bỏ rồi à?”.
Nguyệt Nguyệt gật đầu.
Ngụy Nhất lại hỏi: “Cậu cam tâm ư?”.
Nguyệt Nguyệt khẽ nhếch khóe môi, nở nụ cười đau khổ
Ngụy Nhất không rõ ý nghĩa của nó là gì.
Ngụy Nhất thấy xót xa, dùng bếp ga du lịch hầm canh
sườn với mầm đậu, gạt nước mắt bón từng thìa cho Nguyệt Nguyệt. Hai cô gái ngốc
nghếch còn lại trong phòng không biết nội tình, cứ nghĩ là nữ kim cương chị cả
Nguyệt Nguyệt chỉ bị cảm lạnh, đồng loạt biểu lộ sự ngưỡng mộ, cùng cầu Trời
khấn Phật, lúc nào đó cho họ được ốm nặng một trận, không phải làm gì, chỉ nằm
trên giường và được thưởng thức món canh đầy bổ dưỡng của Ngụy Nhất.
Nguyệt Nguyệt yếu ớt đưa mắt liếc nhìn hai cô bạn một
cái, giọng nói yếu ớt: “Tớ hy vọng các cậu không bao giờ mắc phải căn bệnh
giống tớ”. Nói rồi, nước mắt cô lại lã chã tuôn rơi.
Như Như thầm nghĩ, những người bị ốm, tâm hồn thường
yếu đuối như vậy.
Nguyệt Nguyệt lần này phải hứng chịu một cú sốc lớn,
đột nhiên thay đổi, vốn dĩ luôn hoạt bát sôi nổi, nhanh như thỏ con chạy trốn
mà giờ đây, chỉ trong vòng hai tháng, từ một nữ kim cương trong phòng ký túc xá
lại trở thành Lâm Đại Ngọc, bước lên con đường theo đuổi giấc mộng như Marilyn
Monroe¹. Buổi
tối thơm tho ra đi, sáng sớm lại u ám, mềm nhũn trở về. Giống như một chú chim
lớn không biết mệt mỏi, bay lượn trong thời khắc chuyển giao giữa mặt trời và
mặt trăng. Bạn cùng lớp rất ít khi nhìn thấy cô, thi thoảng bắt gặp cô trên
giảng đường còn kinh ngạc kêu lên: “Đàm Nguyệt Nguyệt? Cậu vẫn đang sống trên
trái đất đấy chứ?”. Các bạn cùng phòng đều đã khuyên nhủ cô, làm như thế là
không tốt, là sa đọa, không phải là một thanh niên tốt. Nguyệt Nguyệt luôn
miệng ậm ừ, nhưng lại không hề có chút áy náy hay hối hận, vẫn ngựa quen đường
cũ, ngày nào cũng ăn mặc đẹp như hoa, ra đi lúc mặt trời lặn, khi mặt trời mọc
thì về nghỉ ngơi.
Tên những người được thốt ra từ miệng cậu ấy ngày càng
nhiều, cũng oai phong lừng lẫy. Anh Mã - đội trưởng đội Phòng cháy chữa cháy;
Anh Dương - giám đốc bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố; Anh Vĩ - trưởng
phòng công an thành phố; Anh Lý - tổng giám đốc Tập đoàn xây ,dựng thành phố
B... Mọi người đều biết rất rõ, đó đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy,
gọi bằng anh mặc dù không đường đột nhưng cũng khó nghe. Leo lên được đền chức
vụ đó, người nào người nấy cũng đều bốn, năm mươi tuổi rồi.
Nguyệt Nguyệt trở nên giàu có và bất cần hơn, thi
thoảng, sau khi tỉnh giấc, thấy không có điện thoại hò hẹn, cô còn mời các bạn
cùng phòng tới quán ăn, mà toàn đến những