
i Vĩ gọi điện tới, cô lại lập tức run rẩy nhào tới, nhỏ to tâm sự một
hổi, mọi người không ai có thể ngăn cản được.
Ngụy Nhất nhìn bạn, trong lòng rất lo lắng. Bình
thường, Nguyệt Nguyệt đối với cô rất tốt nên Ngụy Nhất muốn làm điều gì đó cho
bạn. Mà cô ấy và Vĩ đi tới mức độ này cũng có thể coi là bởi mình, dù ít hay
nhiều cũng cần có trách nhiệm.
Vậy là Ngụy Nhất cầm điện thoại lên, gọi cho Trâu
Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân muốn lạnh nhạt với Ngụy Nhất, cố ý
không chủ động liên lạc với cô, mới đó mà đã nửa tháng trôi qua.
Trong nửa tháng đó, anh chàng họ Trâu luôn trong trạng
thái vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên, luôn miệng trách mắng Ngụy Nhất lòng
dạ sắt đá, thấy mình không đến thì cũng chẳng thèm qua lại nữa hay sao? Chính
vào lúc sắp sửa không thể kiên nhẫn chịu đựng được nữa, muốn buông súng đầu
hàng thì anh nhận được cú điện thoại đầu tiên mà Ngụy Nhất chủ động gọi tới!
Lúc đó, anh đang tham dự một cuộc họp gồm các CEO² nổi tiếng trên toàn cầu,
nhận được điện thoại, anh lịch sự cúi người xin phép vị CEO cao hơn mình một
bậc. Vừa bước ra khỏi phòng họp anh đã không kiềm chế nổi, cao hứng khoa chân
múa tay nhảy nhót. Nhưng anh cố ý không nghe, lúng túng một hổi, không muốn để
Ngụy Nhất cảm thấy mình đang nóng lòng chờ đợi cuộc gọi này!
Từng nghe người ta nói, những việc ở hạ giới, ai càng
hấp tấp thì càng dễ thua cuộc. Trâu Tướng Quân muốn điềm tình, trở thành người
chiến thắng.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu, Trâu Tướng Quân thầm
nghĩ, cũng đã thử thách đủ rồi, đang định ấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi thì đầu
dây bên kia đã cúp máy. Trâu Tướng Quân nôn nóng chờ đợi một hồi lâu nhưng điện
thoại vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Vậy là anh tự an ủi bản thân: Chuyện tình cảm, đâu có thể
lấy việc thành bại mà luận anh hùng! Trong lòng thấy thanh thản, anh liền vội
gọi lại cho Ngụy Nhất.
“A lô, xin lỗi, ai tìm tôi vậy?”, anh cố ra vẻ điềm
tĩnh.
“Trâu Tướng Quân, anh có biết về đời sống tình cảm của
Vĩ không?”, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của Ngụy Nhất vang lên từ đầu dây bên
kia, giải tỏa hết những nỗi khổ vì tương tư, nhớ nhung của Trâu Tướng Quân.
Nhưng nội dung của câu nói lại khiến anh buồn bực muôn phần - cuộc sống tình
cảm của người đàn ông khác, cô thăm dò để làm gì?
“Cuộc sống tình cảm của tên đó luôn thối nát. Sao thế?
Em hỏi làm gì?”. Trâu Tướng Quân kiềm chế cơn bực tức, cố gắng nói một cách ôn
hòa.
“....” Ngụy Nhất im lặng hồi lâu, lại hỏi: “Vĩ có bạn
gái chính thức hay vị hôn thê gì đó không?”.
Trâu Tướng Quân không kiềm chế được nữa, ngữ khí đã
bắt đầu trở nên không khách sáo: “Hỏi để làm gì?”.
Ngụy Nhất bây giờ mới nói thật: “Nguyệt Nguyệt thực sự
có tình cảm với anh ấy, em lo cô ấy trong sáng, sẽ bị Vĩ lừa gạt”.
“Sao anh không thấy Nguyệt Nguyệt trong sáng? Dựa vào
đâu mà nói đàn ông lừa phụ nữ, ai lừa ai, quy định ở đâu ra vậy? Ai chịu thiệt
thòi, phải tới phút cuối cùng mới có thể định được! Sao anh luôn cảm thấy rằng
hầu hết đều là phụ nữ đi lừa gạt đàn ông! Lừa tình cảm chưa đủ, còn lừa gạt cả
tâm hồn nữa!” Trâu Tướng Quân đem hết những ấm ức của mình gắn vào mối quan hệ
giữa Vĩ và Nguyệt Nguyệt. Ngụy Nhất suy nghĩ đơn giản, lúc đó chỉ chuyên tâm
nghĩ cho Nguyệt Nguyệt, đâu có nhận ra ẩn ý gì. Cô cho rằng Trâu Tướng Quân
chính là kiểu đàn ông theo chủ nghĩa đại nam tử, cùng phe phái thì giúp đỡ lẫn
nhau.
Ngụy Nhất cảm thấy nói chuyện với tên lưu manh này có
phần không hợp, nói nhiều cũng vô ích, giọng nói đã trở nên lạnh lùng hơn: “Vậy
thì cảm phiền Trâu thiếu gia đi nói với bạn của ngài, nếu có tình cảm thật sự
thì không sao, nếu chỉ để vui chơi tìm cảm giác mới lạ thì xin anh ta hãy nương
tay, tha cho bạn tôi”.
Trâu Tướng Quân nổi giận, lạnh lùng nói: “Bạn của cô
thì liên quan gì tới tôi? Cũng liên quan gì tới cô? Nhiều thời gian nhàn rỗi
quan tâm đến người khác như vậy, chi bằng hãy lo tốt chuyện của mình đi! Đêm
tân hôn, cô bỏ người đàn ông của mình đơn độc trong khuê phòng! Đó là cách làm
của một cô gái tốt hay sao? So với Vĩ, cô càng cần phải tự kiểm điểm lại bản
thân mình! Đúng là tội ác tày trời...”. Cơn tức giận của Trâu Tướng Quân lấp
đầy lồng ngực, trút ra mãi vẫn không hết, anh liến thoáng nói một hồi thì bị cô
gái họ Ngụy kia nhẫn tâm cúp máy, tiếng tút ngắn báo đường dây bị ngắt vang lên
chói tai.
Trâu Tướng Quân nhìn chằm chằm vào điện thoại, mãi lâu
sau vẫn chưa định thần lại được, trong lòng bực bội muôn phần: Con bé chết tiệt
này quả là đã có bản lĩnh rồi đây! Xem ra giờ chỉ biết trách mình thường ngày
đã chiều chuộng cô ta quá thôi!
Vậy là Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất xảy ra chiến tranh
lạnh, cứ kéo dài mãi như vậy, không hề có ý hâm nóng lại tình cảm. Nếu nói Ngụy
Nhất tuổi còn nhỏ, chưa hiểu hết thế sự thì Trâu Tướng Quân là người đàn ông đã
trưởng thành mà cũng tự do tùy tiện như vậy, có thể thấy rằng, bất kỳ ai, già
trẻ gái trai, trong tình yêu đều trở nên âu trĩ.
Ngụy Nhất ngắt điện thoại của Trâu Tướng Quân, trong
lòng buồn phiền, rảo bước xuống sân rồi ngồi ngây ra đó. Thấy Cát Thừa Hựu