
gười khác thì sẽ không gọi tên của người đó.
- Không phải thế, mẹ mình hận ông sĩ quan đó.
- Tình yêu và niềm thù hận đan xen nhau!
Viên Dật lắc lắc cái đầu gật gù đắc ý nói:
- Quá lãng mạn! Quá lãng mạn! Tớ nói đúng không? Cậu đã không yêu thì
thôi chứ một khi đã yêu thì chỉ có sống chết. Giờ có phải là có cảm giác sống chết đó không?
Cô không trả lời được, chỉ tủm tỉm cười.
Viên Dật nói:
- Cái anh Vệ Quốc này chắc chắn cậu phải tóm chặt, không thể để anh ta
chuồn mất. Hay lắm, hai người có bao nhiêu chuyện để nói, ôn lại những
chuyện khi còn mặc quần thủng đít, chắc chắn sẽ khiến anh ta xúc động
phát ngất.
Sau khi nghe chuyện xong Điền Lệ Hà đề nghị:
- Có cần bảo bố Vương Phong thăm dò hộ không?
Cô sững ra:
- Thăm dò cái gì?
- Thăm dò xem cái anh chàng Doãn Vệ Quốc đó thế nào.
Cô từ chối liên hồi:
- Không cần, không cần, chuyện chưa đâu vào đâu.
- Chính vì chưa đâu vào đâu nên mới cần thăm dò, nếu đã thành chuyện rồi thì mới thăm dò thì có tác dụng gì?
Cô vẫn không chịu:
- Thật sự không cần bố Vương Phong đi thăm dò đâu, cứ để tớ từ từ tìm hiểu đi.
- Ít nhất cần hỏi xem anh ta đã kết hôn hay chưa?
- Chắc anh ta vẫn chưa kết hôn.
- Anh ta nói với cậu như vậy?
- Không phải, là tớ đoán thế, bởi vì lúc tớ hỏi nhà anh ấy không có ai
đợi anh ấy à thì anh nói nhà không có ai cả, hơn nữa anh ấy ở khu kí túc xá cho giáo viên nam độc thân.
- Ừ! Anh ta có thể chưa kết hôn, nhưng đã có bạn gái chưa? Cậu hỏi chưa?
- Sao hỏi thế được? Chúng tớ có phải đang yêu nhau đâu, sao tớ dám hỏi anh ấy có bạn gái hay chưa?
Viên Dật cũng không tán thành cách nhờ người thăm dò.
- Thăm dò cái gì? Nhờ người thăm dò không có cảm giác thú vị bằng mình tự tìm hiểu, hơn nữa nếu anh ấy biết cậu đang ngầm nhờ người điều tra thì
chắc chắn sẽ không vui.
Cô nghĩ cũng chẳng cần phải thăm dò, từ
nhỏ cô đã quen Vệ Quốc, đã biết nhau mấy chục năm, lẽ nào lại không hiểu anh hơn mấy người bạn đồng nghiệp chỉ mới biết anh vài năm sao? Cô kiên quyết không để Điền Lệ Hà nhờ người thăm dò, bắt Điền Lệ Hà phải hứa
thì mới yên tâm.
Cô với Vệ Quốc ra ngoài ăn với nhau mấy lần,
cũng chỉ phát triển đến mức nắm tay nhau, cô cảm thấy rất lạ, bời vì
nghe bọn Viên Dật nói, đàn ông trong giai đoạn yêu đương rất vội vàng
muốn tiến tới, quen nhau rồi thì muốn nắm tay; nắm tay rồi thì muốn hôn; hôn rồi thì muốn ôm; ôm rồi thì muốn vuốt ve; vuốt ve rồi thì muốn lên
giường; lên giường rồi thì muốn ân ái, ân ái rồi thì không muốn quay lại mấy giai đoạn trước nữa, chỉ luôn nghĩ đến ân ái, làm tình thôi.
Nhưng tại sao Vệ Quốc lại không như vậy? Anh đã quen rồi thì muốn nắm tay;
nắm tay rồi vẫn muốn nắm tay; rồi chỉ dừng lại ở nắm tay, nắm tay, nắm
tay…
Còn bản thân cô thì lại khá giống với đàn ông mà Viên Dật
miêu tả, quen nhau rồi thì muốn nắm tay; nắm tay rồi thì muốn ôm ấp,
nhưng lại bị kẹt ở giai đoạn nắm tay.
Hai người bạn cùng phòng
được coi là kẻ từng trải, đều từng cảnh cáo cô: ở mỗi bước đều phải duy
trì ít nhất một tháng, tháng này nắm tay thì chỉ có thể nắm tay, đợi đến sang tháng sau mới có thể cho anh ta ôm. Như vậy vẫn còn là nhanh, chứ
trước đây mỗi bước cũng phải mất thời gian khoảng một năm.
Tại
sao? Bởi vì tốc độ yêu đương của đàn ông chỉ có thể tiến về phía trước,
không thể tụt lùi, nếu bạn đột nhiên để cho anh ta tiến tới giai đoạn ân ái luôn vậy thì anh ta sẽ không còn động lực ân cần với mình nữa.
©STENT
Nhưng cô thật sự muốn tiến nhanh hơn, muốn được anh ôm vào lòng, giống như
mấy đôi tình nhân trong công viên, như keo với sơn vậy.
Đến lần
sau ra ngoài ăn cơm, cô bắt đầu thực hiện kế hoạch xúc tiến của mình.
Ngồi phía sau xe anh, để anh đạp một đoạn cô liền giang một tay ôm lấy
eo anh.
Xe anh đột nhiên bị chệnh choạng lạng từ phía bên phải
đường sang phía bên trái đường, suýt chút nữa thì đâm vào cây, anh vội
giữ chặt cái ghi đông, lái xe từ phía bên trái đường trở lại bên phải
đường.
Cô cố tình hỏi nguyên nhân:
- Sao thế? Sao anh lại suýt đâm vào cây thế?
Anh không trả lời, cố ý đi ngoằn ngoèo kiểu chữ chi.
Cô biết anh đang ngụy trang, bất giác thầm cười trong bụng, xem ra vẫn là một kẻ non nớt.
Một lát sau cô mạnh bạo ôm cả hai tay vào eo anh, lần này anh không bị đâm
cây nữa, nhưng cô cảm thấy anh rất căng thẳng, các cơ bụng đều căng cứng lên.
Cô rất hài lòng với kết quả này, anh càng căng thẳng thì càng chứng tỏ anh càng là người mới.
Cứ ôm như vậy đi được một lát thì anh lấy tay trái của mình, gỡ tay trái
của cô ra, cô nhạy cảm buông cánh tay ôm anh ra, và cũng hơi giận.
Đi được một lát anh lại vươn tay trái ra sau, hình như đang tìm cái gì đó. Cô đưa tay trái của mình cho anh, anh nắm lấy tay cô, vòng vào eo mình.
Cô không giận nữa, vòng cả tay phải ôm anh, hai tay ôm lấy eo anh, đầu tựa vào lưng anh, cảm giác như say say.
Nhưng cô thật sự không muốn mất một tháng cho giai đoạn ôm này, cô muốn đẩy
nhanh tới giai đoạn hôn, để ôm và hôn vào cùng một giai đoạn, không được sao? Sao có thể ôm thôi mà lại không hôn được? Đó chẳng phải giống như
ăn cơm mà không ăn thức ăn