
nghĩ mông lung của cô. Cô nhìn anh chằm chằm, cảm thấy mọi cử động của
anh đều rất quyến rũ.
Tất cả về anh đều đã thay đổi, nhưng trong tất cả những điều lạ lẫm đó vẫn có một cảm giác quen thuộc. Anh đã cao
lên, đã trưởng thành và trở nên mạnh mẽ, không còn gầy dơ xương nữa,
nhưng ngón tay của anh vẫn mảnh mai như trước, khiến cô nhớ lại dáng vẻ
gầy gầy của cậu bé năm xưa. Giọng nói của anh trầm ấm hơn, hoàn toàn
không còn sự ngây thơ của một cậu bé, nhưng cô vẫn thích anh nói:
- Cái gì mà anh lại chẳng biết?
Nó cũng khiến cô nhớ lại lúc nhỏ, anh thường xuyên ra vẻ ta đây khi nói câu này.
Cô thấy lúc giảng bài anh cũng thường hướng ánh mắt về phía cô, nhưng chưa bao giờ ánh mắt hai người chạm nhau. Cô cảm thấy độ cận thị của cô vừa
đẹp, vừa không thể nhìn rõ diện mạo của anh, cũng không thể nhìn ra hết
điểm xấu, trong cái mông lung nửa sáng nửa tỏ như vậy khiến anh trở nên
hoàn hảo.
Sau khi tan học, cô không rời giảng đường bằng cửa sau mà đi bằng cửa trước, hi vọng anh lại gọi cô. Nhưng cô chưa đi được nửa bước thì phát hiện anh đã thu dọn xong đồ dùng và đi ra, cô hốt hoảng,
muốn gọi anh nhưng lại không dám, đúng lúc cô đang do dự thì anh đã đi
ra khỏi giảng đường.
Lòng cô chùng xuống, lẽ nào lần trước anh
mời cô đi ăn một bữa chỉ là tình cảm hữu nghị của một chủ nhà, ôn lại
chuyện cũ thôi sao? Hay là do lần trước cô nói đến ân oán của đời bố mẹ
nên khiến anh giận?
Cô thất vọng đi ra khỏi giảng đường, phát
hiện ra không biết là anh đã đi hướng nào. Dường như cô lại quay trở về
với thời thơ ấu, anh chạy đi chơi với đám bạn cùng tuổi, bỏ rơi cô, cô
đơn một mình. Lúc đó nếu cô khóc thì anh sẽ sợ, sẽ đồng ý chơi với cô,
nhưng giờ chiêu này chắc chắn không còn linh nghiệm nữa.
Cô buồn bã trở về phòng trọ, vừa đi được một đoạn thì nhìn thấy anh đạp xe từ
phía trước đến. Cô dừng chân, anh cũng dừng lại trước mặt cô.
Cô hỏi:
- Anh đi đâu?
- Về kí túc xá, còn em?
- Về phòng trọ. Anh ở đâu?
- Kí túc xá công đoàn, còn em?
- Em ở kí túc xá nghiên cứu sinh.
Cô sợ anh vội về ăn trưa nên vội vàng nói:
- Lần trước anh mời em, vậy hôm nay để em mời lại anh.
- Vậy thì tiêu mất nửa tháng tiền sinh hoạt của em rồi?
- Em có thể mời anh ăn đồ rẻ rẻ, ví dụ như bánh màn thầu, cơm rang.
Anh nghĩ một chút:
- Ừ! Anh biết một quán, cơm rang rất ngon, chúng ta đến đó đi.
Cô rất mừng, theo anh ra khỏi khuôn viên trường. Trên đường đi, cô cảm
thấy có rất nhiều người hướng ánh mắt về phía họ, cô không biết người ta đang nhìn cô hay nhìn anh, hoặc là đang nhìn cả hai.
Cô hơi khó chịu, anh dường như cũng hơi khó chịu, hai người giữ khoảng cách rộng
hai thước, cứ thế lặng lẽ đi, đang giờ tan học, trên đường rất đông
người, luôn có người đi xen giữa hai người, cô vội vàng len qua để bắt
kịp anh.
©STENT
Ra khỏi trường anh mới nói với cô:
- Anh cứ sợ em bị lạc đi mất rồi.
- Em cũng sợ lạc, cứ phải chen qua chen lại trong đám đông để bắt kịp ngay sau anh.
- Giờ mà bị chen lạc đi thì sẽ không khóc chứ?
- Ban ngày thì không nhưng tối thì vẫn khóc.
Anh nghiêng mặt nhìn cô:
- Giờ còn khóc? Anh không tin.
- Em khóc ngay cho anh xem nhé.
- Đừng, đừng, anh sợ nhất em khóc.
- Giờ anh vẫn sợ em khóc?
- Còn sợ hơn.
Anh không hỏi cô có biết nhảy xe nữa không mà chỉ nói “ok, em lên đi” rồi
đạp xe một cái, cô chạy theo mấy bước rồi nhảy lên ghế sau xe đạp của
anh.
Anh đạp xe đi một lát thì gặp một con dốc nhỏ, lại giống như hồi nhỏ, anh phải nhấc mông lên, đứng trên bàn đạp để đạp xe.
Cô nói:
- Đang lên dốc, để em xuống nhé?
- Không cần.
Anh giống như ông đạp xe xích lô, đứng trên bàn đạp ra sức đạp.
Cô không nén nổi nói:
- Anh đạp như vậy khiến em nhớ lại cảnh lúc nhỏ anh đưa em đến bệnh viện thăm bố mẹ em.
- Lâu như vậy mà em vẫn còn nhớ?
- Anh không nhớ à?
- Tất nhiên là nhớ chứ.
Anh chọn một quán ăn, nói:
- Cơm rang Dương Châu của quán này rất ngon.
Một cô phục vụ đưa họ đến một cái bàn, hai người ngồi xuống, cô phục vụ hỏi họ uống trà gì, anh chọn trà hoa nhài, cô phục vụ đi vào chuẩn bị trà,
họ cầm thực đơn giở ra xem.
Đang xem bỗng nhiên anh nói nhỏ:
- Chúng ta đổi quán khác đi.
Cô băn khoăn:
- Đã gọi trà rồi, giờ đổi thì không hay lắm?
- Vẫn chưa gọi món, sợ cái gì?
Cô cảm thấy ở đây hơi giống như lần ăn trộm chuối năm xưa, anh bảo cô đứng đợi ở góc phố, mặc dù không nói rõ là tại sao nhưng luôn có lí, nếu cô
làm theo thì không có chuyện gì cả, nếu cô không làm theo thì chắc chắn
sẽ xảy ra chuyện. Cô không nói nữa, theo anh đi ra khỏi quán, nghe thấy
cô phục vụ phía sau đang nói gì đó, hình như đang mắng hai người đã vào
bàn rồi lại bỏ đi.
Cô nói:
- Hôm nay vui thật, khiến em nhớ lại cái lần ăn trộm chuối năm ấy.
Anh cười:
- Sao em chỉ nhớ mấy chuyện mất mặt của anh vậy?
- Em thấy chẳng có gì là mất mặt cả, em nhớ chuyện đó vì anh đi ăm trộm
chuối cho em, anh còn vì em mà phải chịu đánh, lúc đó vì em cái gì anh
cũng đều nguyện làm.
Anh nửa đùa nửa thật nói:
- Sao chỉ có lúc đó? Giờ không giống thế sao?
- Thật sao? Nếu em muốn ăn chuối tiêu anh có thể đi lấ