Insane
Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324704

Bình chọn: 8.5.00/10/470 lượt.

hật.

- Sau đó anh bảo em cởi quần áo ra giặt.

Anh nhìn cô với ánh mắt là lạ, cô bối rối nói tiếp, chỉ mong anh nhớ lại những kỉ niệm đó, nhưng anh lại bỏ qua đoạn đó:

- Hồi ấy nghèo thật, ăn đá còn phải mất bao nhiêu sức như vậy, em có muốn ăn kem không? Muốn ăn mình ra kia mua.

©STENT

- Đợi lát hãy nói, anh còn nhớ anh đã hái mấy chiếc lá sen để em làm quần áo…

Anh đứng lên:

- Đi, chúng ta qua bên kia mua kem đi, anh thấy có xe bán kem ở đó.

Cô ngồi bất động, anh đưa bàn tay về phía cô, cô nắm lấy tay anh đứng dậy, không chịu buông ra.

Họ nắm tay nhau từ từ đi tới chỗ có bán kem. Cô cảm giác hình như có luồng nước ngọt đang truyền thẳng từ hai bàn tay đang nắm dội vào tim họ,

ngọt ngào, giống như lần đầu tiên được ăn những viên đá hồng hồng cứng

ngăng ngắc của bao nhiêu năm về trước, thấm đượm con tim họ.

Đến trước chỗ người bán kem, anh hỏi cô ăn kem gì, rồi trả tiền mua hai que kem, đưa cô một que. Cô bóc giấy bọc que kem ra, vứt vào thùng rác bên

cạnh chỗ người bán kem, vừa đi vừa ăn.

Cô cố ý để tay cầm que

kem cách xa tay anh một chút, để cái tay trống còn lại dễ nắm lấy tay

anh. Nhưng anh không đưa tay ra. Cô hơi thất vọng, và cũng hơi giận,

nhưng cô nhanh chóng thấy hai tay của anh không còn trống, một tay xách

cái cặp, một tay cầm que kem.

Cô ăn xong que kem muốn tìm giấy lau tay, nhưng anh lại đưa một que kem cho cô:

- Này, còn một que nữa, ăn xong rồi lau tay cả thể

Lúc này cô mới phát hiện ra vừa rồi anh chỉ cầm que kem mà không ăn, cô hỏi:

- Anh không ăn kem? Vậy anh mua làm gì?

- Mua cho em.

- Một lần ăn hai que? Em sao ăn hết được?

- Trước đây em chẳng rất thích ăn kem sao?

- Ha ha! Đó là chuyện thuở nào rồi? Giờ đâu đâu cũng có kem, không còn

thiếu thốn như trước nữa. Anh ăn đi, em thật không ăn nổi, ăn nữa em đau bụng mất.

- Không ăn thật?

- Không ăn thật.

- Vậy anh đành phải ăn vậy.

Anh bóc túi bọc que kem ra, vừa đưa vào miệng cắn một miếng thì hơn nửa que kem rơi xuống, anh vội cắn tiếp, cả một miệng đầy, nhếch nha nhếch

nhác.

Cô vui vẻ cười khúc khích.

Anh ăn hết que kem rất nhanh, đến bên một vòi nước rửa tay, vừa rửa vừa gọi cô:

- Này, ở đây có thể rửa tay.

Cô cũng đi tới, vươn tay ra chỗ vòi nước:

- Anh còn nhớ cái vòi nước ở trường trung học thành phố E không?

Anh cười cười:

- Nhớ, lúc đó chẳng phải em thấy cái vòi nước rất cao sao?

- Vâng! Anh còn phải bế em lên trên cái bệ thì em mới với tới được.

Anh nhìn cô một lát:

- Em lớn rồi, cao lên rồi, không cần người khác bế lên rửa tay nữa.

Cô vẩy vẩy nước trên tay:

- Giờ nhớ lại cảm thấy cuộc sống lúc đó thật sự quá đẹp.

Anh cũng vẩy nước trên tay:

- Có thể những năm tháng trong quá khứ luôn luôn đẹp hơn hiện tại.

- Cũng không hẳn, em cảm thấy những năm tháng hiện tại cũng rất đẹp.

Tay cô vẫn chưa vẩy khô, nhưng vẫn nắm lấy tay anh, bàn tay của anh cũng

vẫn còn hơi ướt, hai bàn tay ướt nắm lấy nhau có một cảm giác khác lạ.

Họ cứ nắm tay nhau thế đi dạo trong công viên, cô rất muốn tiến thêm

chút nữa, nhưng anh không dẫn lối, cô đành phải tự kìm chế bản thân.

Lúc trở về trường học, đã đến giờ cơm tối, rất nhiều người đều đã cầm bát

đến bếp ăn tập thể, còn có vài người đang xách phích nước sôi về phòng.

Anh nói:

- Anh đến nơi rồi, còn em.

Cô nhìn mấy tòa nhà hỏi:

- Anh ở đây à?

- Ừ! Đây là khu kí túc xá cho giáo viên trẻ.

- Anh ở nhà nào?

Anh chỉ chỉ tòa nhà phía trước:

- Nhà đó, tầng ba, phòng 305, em có muốn lên ngồi chơi chút không?

Cô nhìn thấy người ra người vào đều là mấy chàng trai trẻ, biết là kí túc

xá của giáo viên nam, giờ là lúc mọi người ăn cơm, tắm rửa, cô đến đó

không tiện, bèn nói:

- Không, em về phòng đây.

- Để anh tiễn em?

- Không cần đâu, đằng nào cũng không được chở nhau trong sân trường mà. Sầm Kim với Vệ Quốc mới hẹn nhau mấy lần thì bị Viên Dật phát hiện ra. Cô bạn muốn rõ ngọn nguồn bèn truy hỏi cô.

- Có phải lọt lưới tình rồi không?

- Ai nói thế?

- Tớ nói, thấy cái dáng vẻ của cậu là biết.

- Tớ thế nào?

- Hê hê, cái kiểu lọt lưới tình yêu.

- Logic kiểu luẩn quẩn?

- Không phải logic kiểu luẩn quẩn mà dựa vào bằng chứng xác thực.

Thực sự cô vẫn không biết rốt cuộc mình có dáng vẻ gì, có điểm gì khác

trước, nhưng Viên Dật chưa bao giờ lừa cô, cho nên cô tin mình thật sự

có sự thay đổi gì đó, đã để lộ ra bí mật của trái tim. Cô nói với vẻ xấu hổ:

- Cũng chẳng phải lọt lưới tình gì, chỉ gặp lại người bạn cũ hồi nhỏ thôi.

- Hồi nhỏ? Nhỏ bằng chừng nào?

Cô kể sơ qua lại chuyện giữa cô và Vệ Quốc hồi nhỏ, Viên Dật nói:

- Á? Cậu còn có cả chuyện trúc mã thanh mai giật gân thế hả? Sao không nghe thấy cậu kể nhỉ?

- Trước đây chẳng bao giờ nghĩ sẽ còn gặp lại.

- Sao có thể ngờ được chứ? Trung Quốc chỉ lớn bằng từng đó, họ Doãn thì

cũng nhiều bằng đó, nếu cậu thật sự muốn tìm thì sao không thể tìm thấy?

- Trước đây mình cũng không biết anh ấy họ Doãn.

- Nhưng mẹ cậu chắc chắn biết.

- Mẹ mình chưa bao giờ nhắc đến bác sĩ quan đó với họ Doãn trước mặt mình, chỉ gọi là ông sĩ quan thôi.

- Đó là vì mẹ cậu thích ông sĩ quan, một người mà yêu n