
c mà là do quan điểm, cho nên chúng ta gọi đó là “sự đau khổ trong quan niệm”.
Sự đau khổ trong quan niệm được
gây ra bởi một số quan niệm, người không có quan niệm đó sẽ không cảm
nhận được sự đau khổ đó. Ví dụ như Tiểu Kim, trong đầu không có uqn niệm “tội cam luyen rất ghê tởm”, hoặc nếu cô bé không cho rằng anh em quan
hệ với nhau là tội ác thì cô bé sẽ không cảm nhận được sự đau khổ này.
Khi đã nghĩ thông suốt được điểm này và thay đổi quan niệm thì Sầm Kim cũng sẽ không cảm thấy đau khổ vì chuyện này nữa.
Vẫn lấy Trúc mã thanh mai làm ví dụ, Chỉ Thanh và Sầm Kim đều có quan niệm
con gái quan hệ với người khác thì con gái bị “thiệt thòi” cho nên họ
nghiêm ngặt đề phòng. Không đề phòng được thì lại chuyển sang lo lắng.
Nếu mối lo lắng không được gỡ bỏ thì sẽ trở thành nỗi đau.
Nhưng đứng trê gó độ khách quan mà nói, con gái có quan hệ với người khác
không phải “bị thiệt thòi”, mà phải coi là có được niềm vui trong tình
dục. Xã hội hiện đại Mỹ không phải xã hội Trung Quốc cũ, chẳng ai coi
chuyện trinh tiết của con gái là chuyện ghê gớm, phụ nữ sẽ không vì bị
“mất trinh” mà “mất giá”, cho nên trong thực tế không tồn tại cách hiểu
“bị thiệt thòi”.
Quan niệm của Tiểu Kim về vấn đề này khác với
bố mẹ cô, nên bạn trai không muốn quan hệ với cô thì chứng tỏ cô thiếu
sức hấp dẫn, cho nên cô sẽ không có sự đau khổ trong quan niệm “cứ quan
hệ thì con gái sẽ chịu thiệt”.
Mặc dù Tiều Kim không đau khổ vì
quan niệm “chữ trinh” và “bị thiệt thòi”, nhưng cô có thề đau khổ vì
quan niệm “cơ thể phát triển chưa đầy đủ, thiếu sức hấp dẫn, khiến bạn
trai không muốn quan hệ với mình”.
Xem ra quan niệm xưa có thể mang lại sự đau khổ cho con người, quan niệm mới cũng có thể mang lại sự đau khổ cho con người.
Mỗi chúng ta đều bị bó buộc bởi các kiểu quan niệm, các quan niệm này đeo
bám chúng ta bao nhiêu năm, đến nỗi chúng ta cũng không cảm thấy chúng
là những “quan niệm”, càng không cảm thấy chúng gò bó chúng ta, chúng đã trở thành những cái đúng đắn, trở thành tín ngưỡng cuộc sống của chúng
ta. Nếu có ai đó nói với chúng ta rằng quan niệm của anh là sai, thì rất có thể chúng ta sẹ ngẩn tò te hồi lâu mà không phát hiện ra.
Ví dụ như quan niệm “cùng nhau sống đến đầu bạc răng long” là quan niệm dẳ ăn sâu vào đầu óc chúng ta, thậm chí người ta không nhớ quan niệm đó
bắt nguồn từ đâu, nhưng họ đều nhận thức một cách thâm căn cố đế rằng,
chỉ khi tình yêu được cùng sống với nhau đến khi đầu bạc răng long mới
được coi là tình yêu, chỉ khi cùng nhau sống đến đầu bạc răng long mới
được coi là hạnh phúc. Tình yêu không cùng nhau sống đến đầu bạc răng
long thì không được coi là tình yêu. Nếu sống đến đầu bạc răng long thì
là nỗ bất hạnh của chúng ta, hoặc là ta đã nhìn nhầm người, hoặc là ta
đã làm sai ở đâu đó, nếu không chắc chắn sẽ phải sống đến đầu bạc răng
long.
Cách nghĩ như vậy sẽ phải gánh chịu rất nhiều sự đau khổ
trong quan niệm bởi vì chuyện sống đến đầu bạc răng long không phải bạn
muốn là được, cũng không phải chỉ cần bạn cố gắng là nhất định sẽ thực
hiện được.
Nếu nghĩ kĩ một chút bạn sẽ phát hiện ra sự đau khổ
mà chúng ta cảm nhận được phần lớn là sự đau khổ trong quan niệm, vì
trong số các độc giả của Ngải Viên, số người ăn không đủ no, mặc không
đủ ấm chiếm rất ít.
Trúc mã thanh mai đã tác động đến rất nhiều
quan niệm thâm căn cố đế, câu chuyện tình yêu cảm động lòng người đã
khiến chúng ta có nhiều suy nghĩ đi ngược với quan niệm truyền thống, từ đó có sự thay đổi về tư tưởng và càng có nhiều tư duy tự do hơn.
Sau đó, khi gặp đau khổ, bạn có thể bình tĩnh lại, phân tích sự đau khổ đó
xem có phải là sự đau khổ trong quan niệm hay không, nếu đúng như vậy
thì bạn nên thay đổi quan niệm để hoá giải sự đau khổ này.