
phản đối, thay vì đi
cải chính thái độ của ông ấy, không bằng tự tôi tiếp cận trước, có thể
giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu. Hơn nữa, công ty chúng ta thật không
được việc như vậy ư, ít nhiều cũng có chút tiền chứ?" Nói tới chỗ này,
Thiên ca cũng có chút áy náy, "Chỉ là về sau nếu như mà tôi bán cổ phần
cho người khác, công việc của các người có thể sẽ chịu ảnh hưởng, coi
như là anh em thực xin lỗi cậu."
B ca ở bên đầu kia điện thoại
nhổ một ngụm: "Đừng làm bộ buồn nôn thế chứ, nhanh nghỉ ngơi đi." Nói
xong cũng cúp điện thoại, anh cũng lo lắng Thiên ca lại nói ra cái gì
tuyệt hảo, anh cũng sẽ không khống chế được khóc lên, Đại lão gia, như
vậy thật mất thể diện.
Làm xong những thứ này, Thiên ca yên lòng
ngủ, B ca làm việc từ trước đến giờ đều đáng tin, tin tưởng sẽ rất nhanh có tin tức. Thiên ca cảm thấy có một câu nói của Trịnh Nhân Xuyên vô
cùng đúng, anh ta nói Kỷ Thiên Hàng quả thật rất may mắn, có một người
chịu vì anh quỳ xuống, có một bà xã vì anh không ngừng bôn ba, còn có
mấy người anh em giao tình vượt qua thử thách, cuộc sống còn có đòi hỏi
gì nữa đây? Dù ngày mai anh chết, anh cũng không có tiếc nuối. Chỉ lưu
lại người làm sao? Bộ dạng Thiên ca mặc dù thoạt nhìn rất không câu
chấp, nhưng anh vẫn sẽ lo lắng, nếu cha không còn con trai để cho ông
quan tâm, có thể tịch mịch hay không, có nhàm chán hay không? Nếu Tiểu
Huệ không có mình ở bên cạnh, có thể đời này cũng không chịu lập gia
đình hay không, nha đầu này có thể đau lòng khổ sở hay không?
"Thiên ca, gọi điện thoại với ai đấy?" Tiểu Huệ mở cửa đi vào.
Thiên ca tỉnh lại từ trong trầm tư, tầm mắt của anh cố gắng tập trung vào
bóng người tại cửa ra vào, sau đó cười đến rực rỡ: "Bà xã, mau tới đây,
để ông xã hôn cái."
Tiểu Huệ vừa trợn mắt vừa ngoan ngoãn đi tới, vẫn còn rất thân thiết mà đem mặt của mình dán xuống, cơ hồ là tiến tới khóe miệng Thiên ca để cho anh hôn, quả nhiên là một người vợ hiền.
Trong lòng Thiên ca hồi hộp, đưa tay lôi cô đến trước ngực, ôm chặt lấy, cằm
của anh cọ bên trên Tiểu Huệ, vuốt ve qua lại. Như vậy qua không biết
bao lâu, anh mới nhàn nhạt mở miệng: "Nha đầu, anh thật sự vô cùng may
mắn, có thể làm vợ chồng với em, cho dù một ngày cũng rất tốt."
Nằm ở trong ngực Thiên ca trong lòng Tiểu Huệ chấn động, cô biết Thiên ca
muốn nói gì, mặc dù rất không nguyện ý nghe, nhưng cô không thể cắt
đoạn, bởi vì dù làm giải phẫu, Thiên ca cũng không nhất định tốt. Thời
gian của anh còn có bao nhiêu, ai cũng không thể bảo đảm.
"Nha
đầu, em đều biết rõ, anh yêu em, rất thích, vô cùng yêu. Cho nên em ngàn vạn lần phải bảo vệ mình thật tốt, đừng để cho mình chịu một chút uất
ức nào, đừng có cơ hội khổ sở. Nếu như mà anh không có ở đây, em phải
tìm một người đàn ông gần giống anh yêu em, cho anh ta đến chăm sóc em. . . . . ." Thiên ca chậm rãi nói xong, cảm thấy trước ngực có lệ, anh cảm thấy ngực nóng lên, giờ khắc này anh cũng cảm thấy mình quá không hiền
hậu, trước đây mặt dày mày dạn đuổi theo Tiểu Huệ để cô gả cho mình, kết quả gả cho mình còn chưa được bao lâu, lại nói với cô về sau tìm một
người đàn ông tốt thật là chuyện hoang đường.
Cửa bỗng nhiên lại mở ra, một người xông tới, thấy hai vợ chồng triền miên, rất bình tĩnh
buông một câu: "Ngại quá, quấy rầy các người rồi, chờ các người thân
thiết xong thì gọi tôi một tiếng, chi tiết giải phẫu muốn thương lượng
cùng các người một chút."
Tiểu Huệ vốn không muốn để ý tới, nhưng thấy anh nhắc tới chuyện giải phẫu, cô lập tức từ trong ngực Thiên ca
nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: "Bác sỹ Trịnh, lời này của anh là có ý gì?"
Trịnh Nhân Xuyên nhíu mày nhìn cô một cái: "Hiếm khi thấy em không chỉ mặt gọi tên tôi đấy."
Thiên ca ôm lấy Tiểu Huệ, trong ánh mắt mang theo địch ý: "Tôi cảnh cáo anh
đừng đánh chủ ý lên bà xã tôi." Nói xong anh lại chụt xuống hôn ở trên
môi Tiểu Huệ, tuyên thệ chủ quyền của mình.
Trịnh Nhân Xuyên cười lạnh: "Nhìn hai vợ chồng thật đức hạnh, thật là tuyệt phối."
Lời này hiển nhiên nói không có hảo ý, nhưng mà ở một người trong đôi vợ
chồng nghe tốt vô cùng, vậy có phải có nghĩa là Trịnh Nhân Xuyên không
có hứng thú đối với việc cướp bà xã trong gia đình người ta?
Ánh
mắt Trịnh Nhân Xuyên quét hai người bọn họ một cái: "Coi như các người
lợi hại, lại đem sư phụ tôi mời qua đây, nếu như không phải là sư phụ
buộc tôi nhất định phải cứu anh, sống chết của anh chẳng liên quan gì
đến tôi."
Tiểu Huệ thật ngây ngẩn cả người, nếu như nói Chương y
sinh nói, để cho cô vẫn còn nghi ngờ, như vậy hiện tại Trịnh Nhân Xuyên
nói quả thật là kỳ tích, đây là họ Trịnh sao? Thật sự là anh ta? Thế nào đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi?
Thiên ca cau mày: "Anh em, anh nói cái gì đấy? Tôi không nghe lầm chứ?"
Trịnh Nhân Xuyên lắc đầu: "Giải phẫu đã được sắp xếp, mấy ngày nay anh tốt
nhất nghe tôi, tái xuất hiện chuyện từ bệnh viện len lén chạy đi, tôi
coi như là Đại La Thần Tiên cũng bó tay. Nhà họ Kỷ của anh lại thiếu tôi một phần tình rồi, chờ sau khi anh khôi phục, nghĩ kỹ trả tôi như nào