
nhưng sức phán
đoán tối thiểu vẫn phải có, nếu cô ấy biết cô ấy cứ như vậy rời khỏi
tôi, tuyệt đối không phải là vì tốt cho tôi, mà trực tiếp xử tử hình
tôi! Thứ hai, dù đầu óc bà xã tôi thật mơ màng, quyết định đi theo anh
để cứu tôi, vậy tôi tuyệt đối cũng không cho phép tình huống như thế xảy ra. Tôi không dễ dàng mới cưới được bà xã, tại sao có thể chắp tay dâng cho người ta, còn tặng cho loại người hèn hạ vô sỉ như anh. Tôi không
đoạt bà xã lại, tôi CMN không phải là đàn ông!"
Trịnh Nhân Xuyên
cũng không tức giận, sờ sờ lên cái cằm: "Hèn hạ vô sỉ? Còn giống như rất thích hợp với tôi đấy. Chẳng qua tôi ngược lại muốn biết, cậu biết tôi
với cha cậu, bà xã của cậu giao dịch thế nào không?"
Thiên ca có
chút chết lặng, anh dùng tay chà xát mấy cái: "Tôi phát hiện kể từ khi
thị lực giảm xuống, tôi ngược lại có thể nhìn rõ ràng hơn, lão già có
thay đổi gì, bà xã tôi đang suy nghĩ gì, cái người khốn kiếp này lại
đang giở trò quỷ gì, tôi có thể đoán ra ba phần. Chỉ quan trọng nhất là, tôi có vũ khí bí mật." Vũ khí này không phải cái gì khác, mà là người
đàn ông tây trang bỏ gian tà theo chính nghĩa, vẫn cho rằng người đàn
ông tây trang ấy là loại người gian ngoan không thay đổi, không ngờ anh
ta còn rất hiệp nghĩa. Lần đó anh ta cố ý đem điện thoại di động để lại
cho mình, chính là một bắt đầu rất tốt, sau anh ta từ từ tiết lộ tin tức của lão già cùng bà xã, có thể nói là nhân vật giữ chức mắt, lỗ tai cho Thiên ca.
Trịnh Nhân Xuyên cười cười: "Vận khí của anh còn rất
tốt, có một người cha có tiền lại thương anh, còn có một bà xã không
tính là quá tệ."
Lời này làm Thiên ca không vui: "Này, nói thế
nào đấy, bà xã tôi thật tốt, cái gì gọi là không tính là quá tệ? Trong
lòng cây nho chua thật không tốt."
Trịnh Nhân Xuyên rất im lặng,
chưa từng thấy qua một bệnh nhân cùng anh miệng lưỡi trơn tru, quá lạc
quan. Anh nhìn Kỷ Thiên Hàng hai lần, lắc đầu rời đi.
Trước khi
đóng cửa lại, anh lại nghe Kỷ Thiên Hàng thật vất vả đứng đắn nói: "Này, anh em, chớ giày vò lão già, những năm này ông ấy cũng không dễ dàng.
Nếu như anh thật sự có hận, hướng tôi phát tiết là tốt rồi."
Trịnh Nhân Xuyên há miệng, không lên tiếng, trực tiếp đóng cửa đi ra ngoài.
Sau khi ra cửa, anh cười nhạo mà lắc lắc đầu: Kỷ Thiên Hàng ơi Kỷ Thiên
Hàng, chẳng lẽ anh không biết hướng anh phát tiết so với giày vò chính
ông ấy còn khiến ông ấy khó chịu hơn sao? Đối với ông ấy mà nói, anh mới là quan trọng nhất, chỉ vì anh, ngay cả tôn nghiêm ông ấy cũng có thể
không cần.
Trong phòng bệnh, Thiên ca cầm điện thoại di động, bởi vì tầm mắt có chút mơ hồ, phải đưa điện thoại đến vô cùng gần mới có
thể thấy rõ, anh lục lọi mã số gọi cho B ca.
B ca đã gấp đến độ
xoay quanh rồi, anh vừa nhận điện thoại liền rống: "Tiểu tử anh cũng quá không đủ nghĩa khí, chuyện lớn như vậy cũng không nói với tôi, rốt cuộc còn có anh em nữa không hả?"
Thiên ca đưa điện thoại ra, nếu
không phải biết B ca là quan tâm mình, Thiên ca đã sớm mắng trả lại rồi. Chờ B ca mắng không sai biệt lắm, lúc này Thiên ca mới lần nữa để điện
thoại ở bên cạnh: "Mắng xong rồi hả? Còn tiếp tục không?"
Đầu bên kia điện thoại, B ca một hồi hộc máu: "Không lãng phí nước miếng, anh
mau nói đi, anh gọi điện thoại tới chính xác là không có chuyện tốt, để
cho tôi sớm chết sớm siêu sinh." Có lẽ là bởi vì nói cái chữ "Chết" này, B ca chợt dừng lại, hơi thở có chút rối loạn, xem bộ dáng là khẩn
trương.
Thiên ca buông lỏng mà cười lên: "Lại bị cậu phát hiện,
chỉ là lúc này ca tìm cậu là có chuyện đứng đắn. Tôi muốn cậu giúp tôi
hạch toán, hiện tại tài sản của tôi ở công ty có bao nhiêu, nếu như có
thể, bây giờ cậu bắt đầu giúp tôi sửa sang lại cổ phiếu của tôi, tìm
được người thích hợp muốn mua thì bảo họ liên lạc với tôi."
B ca
sửng sốt, khẩn trương, anh thế nào cảm giác Thiên ca đang giao phó hậu
sự, thật rất khủng. Anh đĩnh trực cổ, siết chặt điện thoại rống: "Mua
bán cổ phiếu cái gì, anh thiếu tiền như vậy sao? Nếu quả thật thiếu tiền nói với tôi, trên tay tôi còn có một chút tiền gửi ngân hàng."
Thiên ca ho một tiếng, thành công đổi lấy khẩn trương bên đầu điện thoại kia
hỏi: "Thân thể không thoải mái còn nói điện thoại, nhanh nghỉ ngơi. Có
chuyện gì nói sao!"
Thiên ca rất bất đắc dĩ: "Đại ca, tôi là bị
cậu làm sặc có biết không, được rồi, tôi không đùa giỡn cậu, trực tiếp
nói với cậu, tôi xác thực cần tiền, cần rất nhiều tiền, càng nhiều càng
tốt. Công ty cha vợ tôi quay vòng vốn có khó khăn, tôi phải giúp ông
ấy."
Nghe nói như thế, B ca thở phào nhẹ nhõm, rất sảng khoái mà
đáp ứng tìm người giúp một tay xem một chút, nhất định bằng giá cả thích hợp bán đi. Nhưng mà anh còn có một chút nghi vấn: "Anh có muốn tìm bác trai giúp một tay hay không, tài sản của anh so với tìm bác trai thật
đúng là người có năng lực kém tìm người có năng lực tốt, nếu như bác ấy
đồng ý giúp đỡ, công ty cha vợ anh nhất định có thể bình an vượt qua
nguy cơ."
Thiên ca thở dài một cái: "Lão già rất cố chấp, dù nội
tâm muốn giúp đỡ, tôi đi nói, ông ấy nhất định sẽ