
à không làm được, ba
mẹ lại hạ tối hậu thư rồi, muốn tớ về nước Mỹ." Tiểu Tiết nghiêng đầu
qua, nhìn Tiểu Huệ một cái, trong ánh mắt có chút tiếc nuối không thôi,
"Hơn nữa, nơi này cũng không có gì đặc biệt cần tớ, tớ cuối cùng cũng
không thể cả đời ở chỗ của cậu? Tớ còn muốn tìm đối tượng, kết hôn. . . . . ." Nói tới chỗ này, Tiểu Tiết khó được thở dài một cái.
Tiểu
Huệ lườm cô một cái: "Thật không có hay là giả không có, tớ cũng không
tin cậu không nhìn ra được cậu ấy có ý tứ đối với cậu."
Tiểu Tiết trở về, khí thế không giảm: "Cậu cho rằng người người đều như Thiên ca
ư, vô luận xảy ra cái gì cũng chịu lớn tiếng nói muốn đi cùng với cậu,
muốn kết hôn với cậu!"
Trên mặt Tiểu Huệ xuất hiện vẻ mặt hạnh
phúc, cô không khách khí chút nào trả lời một câu: "Vậy cũng đúng, người đàn ông giống như vậy tớ không thấy nhiều."
Nhìn dáng vẻ hả hê
của cô, Tiểu Tiết cũng không còn tâm tình chèn ép, bởi vì ——"Trước tớ đã hỏi cậu ấy, nếu như mà tớ đi nước Mỹ cậu ấy sẽ lưu tớ lại sao, tớ cho
rằng cậu ấy dù là qua loa cũng sẽ lưu tớ lại, chỉ là. . . . . ."
Tiểu Huệ vỗ vỗ bả vai của cô: "Tiểu Phong Tử nhà tôi không biết biểu đạt ở
phương diện tình cảm, có lẽ cậu có thể trực tiếp hỏi suy nghĩ của cậu ấy một chút, chớ vòng vèo thử dò xét tâm tư của cậu ấy, cậu ấy không nhất
định có thể nghe hiểu. Nếu như bởi vì một câu nói vô tâm mà bỏ qua, vậy
chính là đáng tiếc."
Tiểu Tiết giống như quái vật nhìn Tiểu Huệ: "Mấy ngày không thấy, cậu biến thành chuyên gia tình yêu rồi hả?"
Hai người cười cợt một hồi, tình cảnh sau đó chợt lạnh xuống, trong lòng hai người đều có chuyện, cười không nổi.
Lệ Toa cùng Quả Táo Quân sắp xếp công việc, cũng xuất hiện trong bệnh viện rồi. Nghĩ đến tình cảnh lúc trước cùng Thiên ca chung sống, Lệ Toa hơi
xúc động. Lúc ban đầu nhìn thấy cho rằng đó là một con nhà giàu, ỷ vào
cha có chút tiền cho nên làm việc liều mạng, hoa tâm, da mặt dày, tự
luyến. . . . . . Sau lại phát hiện anh chỉ là một người miệng lưỡi trơn
tru, những cô gái khác anh đều không để trong mắt. Sau lại nghe nói anh
thổ lộ, anh cùng với Tiểu Huệ chăm sóc Giang mẹ. . . . . . Phát hiện
người đàn ông này rất có dũng khí có trách nhiệm. Hiện tại, biết được
anh rất sớm đã có bệnh, nhưng anh còn cố gắng đeo đuổi Tiểu Huệ, vậy cần bao nhiêu dũng khí? Nếu như người kia đổi lại là Quả Táo, cậu ấy không
biết đã sớm trốn ở cái góc nào rồi, một mình ăn năn hối hận, tự sinh tự
diệt đi. Cậu ấy khẳng định tới cùng đều không nguyện cho hai người có cơ hội đi chung với nhau.
Nghĩ tới đây, Lệ Toa chợt dừng bước chân, ánh mắt cô sắc bén nhìn Quả Táo Quân: "Tôi bỗng nhiên cảm giác mình rất ngu."
Quả Táo Quân không hiểu, theo bản năng đưa tay muốn chạm cô, nhưng bàn tay
đến một nửa thì thu hồi lại, bởi vì Lệ Toa đang ngó chừng tay của cậu,
trong ánh mắt có chẳng đáng?
Rốt cuộc Lệ Toa cong khóe miệng lên
cười: "Anh ngay cả dũng khí đụng tôi cũng không có. Cho nên nói tôi thật sự ngu, từ rất sớm trước kia cũng đã biết anh không dám đến gần tôi,
cần gì phải đợi đến sau khi giải phẫu kết thúc đây? Không phải là lần
nữa chứng minh hai ta không thích hợp ư."
Quả Táo Quân khó chịu,
lời nói liền ngăn ở khóe miệng chỉ là không ra một tiếng, cậu không phải là không muốn giữ lại, nhưng rút lui lâu như vậy, cậu đều đã quên rốt
cuộc phải làm như thế nào mới có thể lấy hết dũng khí rồi. Cậu sợ ánh
mắt của Lệ Toa, sợ toàn thân cô tán phát khí thế cường giả, sợ cái loại
cảm giác bị hạ thấp, là một người đàn ông, một người đàn ông hèn yếu,
một người đàn ông có nội tâm khát vọng mãnh liệt, cậu sợ nuối tiếc càng
ngày càng tăng.
Cuối cùng cậu vẫn cúi đầu.
Lệ Toa quay
lưng đi: "Được rồi, không làm người yêu cũng không trở thành kẻ địch,
lần sau nhìn thấy tôi không cần giống như ẩn núp chuột thấy mèo nữa."
Nói xong cô sải bước mà hướng trước mặt đi tới, tay đồng thời lau xuống
trên mặt.
Quả Táo Quân đây là một lần duy nhất lớn mật nhìn cô
chằm chằm, bóng lưng của cô còn là cùng cả người cô tức giận, cô là một
cô gái thành công, cô đáng giá với người đàn ông tốt hơn, mà không phải
tên oắt con vô dụng như mình.
Quả Táo Quân cười: rốt cuộc muốn thả tay. Mặc dù, trong lòng có chút đau.
Tiểu Huệ nhìn Tiểu Phong Tử vừa mới đi theo bọn Quả Táo Quân cùng đi mua đồ
rồi, cô nhìn bọn họ một cái, cười cười: "Các người cũng có công việc của mình, thật ra thì không cần tới đây, người bên này đủ rồi." Nói tới chỗ này, cô ngừng một chút, lại đột nhiên mở miệng: "Tiểu Phong Tử, Tiểu
Tiết giống như có lời muốn nói với cậu, cậu mang cô ấy ra ngoài đi dạo
đi."
Tiểu Phong Tử sửng sốt một chút: "Tỷ tỷ, không phải, cái đó. . . . . . Anh rể. . . . . ."
Tiểu Huệ phất tay, vẻ mặt không nhịn được: "Đi nhanh lên, cậu sống ở chỗ này cũng chướng mắt."
Tiểu Tiết hiểu Tiểu Huệ khổ tâm, cô không chút do dự đứng dậy: "Tớ đi ra
ngoài dạo, có chuyện gì trực tiếp điện thoại cho tớ, tớ lập tức trở
lại." Nói xong rời đi trước một bước, thời điểm ngang qua bên cạnh Tiểu
Phong Tử, cô dừng một chút, nhỏ giọng nói một câu "Chính tôi ở bên ngoài chờ cậu."