
tránh khỏi mồm mép đùa giỡn lừa người.”
Dì Lan nói: “Cũng không hẳn. Hơn nữa, Tiểu Tuyền sớm hay muộn cũng
phải gả ra ngoài. Chị xem coi, hiện tại đã u sầu như vậy, sau này có
tuổi còn như thế nào chứ?”
Tâm tình Lục Ca Khanh tốt hơn một chút, lại nói: “Ai —- tôi chỉ có
một đứa con gái là Tiểu Tuyền, dì xem nó coi, ngay cả một chút đạo lý
đối nhân xử thế cũng không hiểu, tôi a, luôn lo là nó bị hại thôi.”
Dì Lan gắp món mà bà thích bỏ vào bát cho bà: “Chị cũng không phải
nghĩ nhiều làm gì. Hơn nữa có thiếu gia ở đây, làm gì có ai có thể hại
tiểu thư chứ? Em xem cậu ấy nha, so với hai anh chị còn thương tiểu thư
hơn ý chứ.”
Lục Ca Khanh nghe vậy, không khỏi lại mỉm cười: “Lúc đó, khi sinh
Tiểu Tuyền, tôi sợ là hai anh em cách nhau quá nhiều tuổi, lớn nhất định sẽ khi dễ bé, ai biết được, Chính Nam từ nhỏ đã coi đứa em gái này như
là bảo bối vậy —- ngay cả tôi cũng phải đỏ mắt mà nhìn.”
Dì Lan cười dài nói: “Đó còn không phải phúc khí của phu nhân đó sao? Cho nên chị cũng không phải suy nghĩ miên man làm gì nữa, nhanh ăn cơm
đi nha.”
Xe một đường hướng về phía mảnh đất nội thành phồ hoa mà chạy tới,
Tưởng Chính Nam giơ tay vuốt vuót mái tóc quăn dài của em gái, cưng
chiều cười nói: “Muốn đi đâu đây?” Tưởng Chính Tuyền mệt mỏi dựa vào
lưng ghế, không nói lời nào.”
Tưởng Chính Nam trực tiếp đưa em gái về nơi ở của mình. Gọi một cuộc
điện thoại cho Diệp Anh Chương: “Ở đâu đấy? Đến ngay chỗ của anh đi.”
Cởi Âu phục, sắn tay áo lên, từ trên quầy rượu lấy ra một chai rượu
màu đỏ, rót hai ly. Đưa cho Tưởng Chính Tuyền, nói: “Uống đi, hiện tại
em cần một chút rượu.”
Tưởng Chính Tuyền nhìn chằm chằm ly rượu trước mắt, màu hồng sánh
sánh trong ly thủy tinh, mờ mờ ảo ảo tản ra ánh sáng rực rỡ. Hai tay cô
nâng ly rượu lên, ngửa đầu”Ừng ực, ừng ực” uống một hơi cạn sạch.
Tưởng Chính Nam lại rót cho cô một ly thật đầy. Còn bản thân hắn lại
ngồi ở một bên sofa nhìn, cầm ly rượu lắc lắc, ngẫu nhiên mới hớp một
ngụm, cũng không mở miệng nói gì cả. Quả nhiên, Tưởng Chính Tuyền sau
khi ngơ ngẩn uống hết hai ly rượu, liền buông ly xuống, bỗng nhiên đi
tới ôm cổ hắn, tựa đầu chôn trong ngực hắn, nức nở : “Anh, Diệp đại ca
nói muốn chia tay với em!”
Cô bắt đầu tỉ mỉ nức nở kể: “Anh —– em không muốn chia tay với anh
ấy——- anh, em không muốn. Anh, em chỉ thích anh ấy. Từ nhỏ đến lớn, em
chỉ có mình anh ấy mà thôi — em không muốn tách khỏi anh ấy — em không
muốn chia tay với anh ấy.”
Một chuỗi một chuỗi nước mắt “Tí tách tí tách” rơi xuống, rớt ở trên tay hắn, nóng hổi!
Bảo bối được cưng chiều từ nhỏ, hôm nay cư nhiên lại vì một người đàn ông, một . . . lại, lại hai ba lần khóc thành cái dạng này. Lòng Tưởng
Chính Nam không khỏi thắt lại. Hắn và Tưởng Chính Tuyền ước chừng hơn
kém 10 tuổi, cho tới nay vẫn luôn thập phần yêu thương cô. Ở trong lòng
hắn, ai cũng không thể khi dễ em gái của hắn, cho dù là sau này có em rể cũng không được. Hiện giờ đứa em gái bảo bối trong lòng bàn tay hắn cư
nhiên vì một người đàn ông mà nằm trong ngực hắn gào khóc.
Trong nháy mắt, khuôn mặt hắn trở lên âm trầm vài phần, nhìn như là bị sương muối táp vậy.
Hắn ôm chặt Tưởng Chính Tuyền, ngữ điệu ấm áp, nói: “Yên tâm, cậu ta
tuyệt đối sẽ không chia tay với em đâu. Cậu ta còn có thể kết hôn với
em, sinh cục cưng, sinh rất nhiều rất nhiều cục cưng —– ở trong phòng
của anh hai chạy tới chạy lui, tranh nhau kêu cậu ——”
Thanh âm của anh trai giống như dương quang tháng 5, ấp áp chảy vào
lòng người, Tưởng Chính Tuyền mặt đầy lệ từ trong ngực hắn ngẩng đầu
lên, trong mắt nửa tin nửa ngờ, nhưng rõ ràng là lóe lên một tia vui
sướng: “Thật vậy chăng?”
Tưởng Chính Nam nhìn cô, ánh mắt kiên định, khẳng định chắc nịch:
“Đương nhiên là thật. Anh cả cam đoan với em. Em nói xem anh cả đã bao
giờ lừa gạt em chưa? Đừng khóc. Được chứ?” Tưởng Chính Tuyền cúi đầu
“Dạ!” một tiếng, tựa như con mèo nhỏ mà tựa vào trên vai hắn, có lẽ bởi
vì vừa rồi khóc hung quá, thân thể ngẫu nhiên vẫn còn run rẩy.
Ngoài phòng khách vang lên tiếng chuông cửa, Tưởng Chính Nam đứng dậy liếc nhìn màn hình điện tử, là xe của Diệp Anh Chương, liền ấn nút mở
cửa. Chỉ chốc lát sau, Diệp Anh Chương đã đẩy cửa mà vào, hiển nhiên
trông anh cũng không tốt lắm, râu mọc lởm chởm, sắc mặt tiều tụy, Nhưng
trong lòng Tưởng Chính Nam thừa hiểu rõ, Diệp Anh Chương lôi thôi cùng
tiều tụy cũng không phải là vì em gái yêu quý của hắn.
Tưởng Chính Nam vỗ nhẹ lưng Tưởng Chính Tuyền: “Em xem, ai tới kia?”
Rõ ràng cảm giác được thân mình Tưởng Chính Tuyền run lên, chậm rãi đứng dậy, như kẻ ngây ngốc mà ngóng nhìn Diệp Anh Chương.
Tưởng Chính Nam hướng Diệp Anh Chương ngẩng đầu: “Chăm sóc em gái tôi cho tốt.” Dứt lời, để hai người ở lại phòng khách, bản thân cũng không
quay đầu lại mà đi lên lầu.
Chờ khi hắn tắm rửa xong xuôi đi xuống, Tưởng Chính Tuyền đã muốn ghé vào bên đùi Diệp Anh Chương mà ngủ.
Diệp Anh Chương thấy hắn, hạ thấp người xuống, nói: “Tưởng đại ca.
Tiểu Tuyền ở chỗ của anh, em cũng yên tâm, em đi về trước đây “
Tưởng Chính Nam cười