
cười, nhưng là ý cười không xuất phát từ đáy
mắt. Giống như tùy ý mà nói: “Tất cả mọi người đều là người một nhà, làm gì mà phải khách khí chứ! Chỗ đây của anh còn nhiều phòng, không bằng
cậu ở đây một tối đi.”
Diệp Anh Chương thật cẩn thận đem đầu Tưởng Chính Tuyền dựa vào sofa
xong, lúc này mới đứng dậy. Có lẽ là do ngồi bất động quá lâu, khi chân
anh khi di động có chút khác lạ.
Tay Tưởng Chính Tuyền vẫn lôi kéo cánh tay Diệp Anh Chương, Diệp Anh
Chương vừa động, tựa như cô ta cảm nhận được mà quay đầu lại thì thào
nói lời vô nghĩa: “Diệp đại ca, đừng đi.” Diệp Anh Chương ngẩn ra, không dám nhúc nhích nữa.
Tưởng Chính Nam rót một ly rượu đưa cho Diệp Anh Chương, rồi lại cầm
cái ly ban nãy của mình lên: “Anh cũng bận, lâu lắm rồi không có gặp
cậu. Gần đây công việc thế nào?”
Diệp Anh Chương khẽ cười, cụp mi mắt: “Vẫn thế thôi.” Tưởng Chính Nam cười nhạt: “Nghe nói lần này thị ủy thành phố Z bầu cử, chú Diệp có hy
vọng rất lớn!”
Diệp Anh Chương tựa hồ cực lãnh đạm, nửa ngày chỉ nói một câu: “Phải
không? Em không rõ lắm.” Tương Chính Nam cũng không có nói thêm gì nữa.
Đối với chuyện tình giữa hắn và chú Diệp, khi điều tra về Hứa Liên Trăn, hắn cũng đã nhân tiện hiểu biết thêm một chút.
Sau một lúc lâu, Diệp Anh Chương có vẻ như có như không mà hỏi: “Đúng rồi, Tưởng đại ca, gần đây nghe nói anh thường xuyên đi công tác?”
Tưởng Chính Nam cười như không cười nói: “Đúng vậy, có rất nhiều dự án
mới mở, bận đến quay cuồng cả đầu óc. Nói gì đâu, sáng hôm nay còn ở
Sept Ile đó!”
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Diệp Anh Chương giống như hạ
quyết tâm, buông ly rượu xuống, nói: “Tưởng đại ca, đã khuya, em cáo từ
trước. Nhờ anh chăm sóc Tiểu Tuyền.”
Diệp Anh Chương mới quay người đi, ý cười trên mặt Tưởng Chính Nam đã đột nhiên không thấy tăm hơi đâu cả, đôi mắt hẹp dài của hắn híp lại
nhìn theo bóng dáng của Diệp Anh Chương, một lát sau, đem chỗ rượu đỏ
còn lại trong ly thủy tinh uống cạn sạch.
Ngày hôm sau, lại là một loạt những bữa tiệc.
Trên thực tế, ở trên bàn rượu, Tưởng Chính Nam tuy rằng là chủ mời
khách, nhưng vẫn uống không nhiều lắm. Ở mọi giữa mọi người, hắn chính
là thanh thản thư thái mà ngồi, liên tiếp không ngừng có người lại đây
mời rượu, cho dù là vui đùa, cũng không có ai dám nói một câu: “Tưởng
tiên sinh, cụng ly.”
Mà bất quá hắn chỉ là hời hợt nhấp một ngụm, nói nửa câu: “Lượng
thiển, thứ lỗi.” (Ý là tửu lượng kém, xin thứ lỗi, nhưng anh này kiêu
ngạo quá nên nói ngắn gọn). Người đến mời rượu luôn là cười cười, liên
tục nói: “Tôi uống hết, Tưởng tiên sinh, ngài thì tùy ý, ngài tùy ý
thôi.”
Cho dù chỉ là nhấp môi, nhưng lại là rượu đế, đến cuối cùng, rốt cuộc cũng có chút choáng váng.
Xe chạy một mạch, Hạ Quân cảm thấy không khí trong xe quá mức yên lặng, liền mở nhạc lên.
Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy thanh âm miễn cưỡng của Tưởng Chính Nam
vang lên: “Quay đầu, đi biệt thự bờ biển —-’’ Lòng Hạ Quân bỗng nhiên
“đoàng” một cái, ông chủ tự dưng sao lại kỳ quái như vậy, cư nhiên lại
muốn đi đến biệt thự ở bờ biển.
Tưởng Chính Nam ở thư phòng của chính mình nhìn thấy cô gái bị chính mình nhốt. Hôm nay mặc một cái quần màu đen, một cái áo màu nuy bó sát
người, trên chân là một đôi dép đi ở nhà màu đỏ rất đáng yêu. Đang nằm
gọn lỏn bên trong chắc ghế thật to của hắn, tựa như đang chìm vào mộng
đẹp, trên tay còn cầm một cuốn sách của hắn —-
Làn da trắng như tuyết, lông mi cong dài, cánh môi hồng hào, giống
như đóa hoa anh đào ngày xuân —– đây là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ mà quan
sát ngũ quan của cô. Hắn lẳng lặng mà nhìn một lúc lâu sau đó liền đi
đến phía sau bàn đọc sách kéo chiếc ghế dựa bằng gỗ thô ra, hai tay
chống lên bàn, ngồi xuống. Tưởng Chính Nam – một kẻ buôn bán mưu cầu
danh lợi bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình có chút yếu ớt lạ thường, bản thân mình vốn tâm huyết dâng trào, nhất thời xúc động đến nơi đây chỉ
là muốn nhìn thật rõ ràng cô gái có thể hấp dẫn Diệp Anh Chương trông
thế nào thôi sao?
Bất quá hắn còn chưa có hiểu rõ thì cô đã có dấu hiệu tỉnh dậy.
Xem ra tinh thần cảnh giác của cô cũng không có tồi, vừa mới mấy chục giây qua đi, đã thấy cô mạnh mẽ mở mắt ra. Nếu như không phải hắn nhìn
lầm mà nói, khi đôi mắt kia của cô mở lớn ra, trong đáy mắt hiện lên
chính là bất lực tràn đầy cùng mờ mịt.
Đúng là ở trong mộng Liên Trăn thấy bất an, như là có cái gì đó nguy
hiểm đang rình rập quanh người mình, cho nên mới đột ngột tỉnh dậy. Cô
nhắm mắt lại, lại mở ra, giật mình khi nhìn thấy hắn, “phịch” từ trên
ghế nằm đứng dậy, vẫn không nhúc nhích mà nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo
mười phần đề phòng.
Hắn thản nhiên duy trì tư thế chống hai tay, híp mắt nhìn cô.
Liên Trăn rất muốn cứ như vậy mà nhìn thẳng vào hắn, địch không động, ta án binh. Chính là ánh mắt của hắn quá sâu thẳm, cứ như vậy mà nhìn
cô, trông xa giống như là dáy biển ba ngàn dặm, nhìn không thấy đáy.
Cô hạ tầm mắt, cụp mi, hỏi: “Tưởng tiên sinh, xin hỏi khi nào thì có thể thả tôi đi ra ngoài?”
Hắn đột nhiên cười, đôi chân thon dài đổi tư thế bắt chéo vào nhau,
hờ