
lạ!
Cửa xe mở ra, một người đàn ông toàn thân mặc trang phục màu đồng đen đi xuống, có vẻ như là lái xe tư nhân của gia đình nào đó, nhìn thấy Mạch
Khê, ngữ khí cung kính nói, "Xin hỏi, cô chính là tiểu thư Mạch Khê?"
Mạch Khê nhẹ nhàng gật đầu một cái, đôi mi xinh đẹp hơi hơi chớp, "Ông là?"
Người đàn ông mỉm cười, trên mặt không hề có thái độ nguy hiểm, thái độ
cùng giọng nói nhẹ nhàng, "Mạch Khê tiểu thư, để cho thuận tiện, lão gia nhà chúng tôi muốn gặp mặt cô một lần."
"Lão gia nhà ông?" Mạch Khê càng lúc càng không hiểu ra sao, "Lão gia ông là ai? Tôi có quen không?"
Người đàn ông mỉm cười, đi đến cửa trước của chiếc xe, lễ phép mở cửa,
nhẹ giọng nói, "Lão gia họ Lôi, Lôi tiên sinh là con của lão gia nhà
chúng tôi."
Mạch Khê bừng tỉnh đại ngộ...... Lão gia của nhà họ Lôi!
Cũng chính là cha của cha nuôi cô, là người trên danh nghĩa cô phải gọi là.... ông nội? Xưng hô này có chút không quen.
"Không biết tiểu thư Mạch Khê có tiện để gặp mặt?" Người đàn ông này
đương tỏ vẻ hỏi ý kiến của cô, nhưng cách mở cửa xe như thế lại biểu lộ
vẻ không thể cự tuyệt được.
"Muốn tôi đi đâu?" Mạch Khê trấn tĩnh hỏi.
"Biệt thự Lôi gia." Người đàn ông nhẹ nhàng nói bốn chữ.
————————————
Đêm càng thêm khuya.
Nhóm bảo vệ công ty đều đã ngáp lên ngáp xuống, những văn phòng làm việc trong công ty đều đã đóng cửa. Phía trước cửa công ty, một chiếc xe xa
hoa ngừng lại.
Ánh trăng như nước, chiếu vào trên thân xe, tản ra ánh sáng sắc nhọn lạnh lẽo.
Chỉ trong chốc lát, Phí Dạ từ công ty DIO đi ra, sắc mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc cùng ngưng trọng. Lái xe thấy thế lập tức mở cửa xe, hắn chui vào
trong xe, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi phía sau...
"Lôi tiên sinh, có người đã đưa tiểu thư Mạch Khê đi."
Sau lớp kính, bộ mặt cương nghị của Lôi Dận đột nhiên trở nên lạnh ngắt, giống như điêu khắc từ hàn băng khiến người ta phải hoảng sợ.
"Ai đưa cô ấy đi?"
Phí Dạ dừng một chút, ngữ khí trầm thấp nói , "Là ....lão gia!"
Đôi mắt sắc nhọn như loài ưng của Lôi Dận đột ngột co rụt lại, hơi thở
nguy hiểm dần lan tràn toàn thân, lạnh giọng quát, "Đến biệt thự!"
"Vâng, Lôi tiên sinh!"
Xe giống như con báo đen dưới bóng đêm xuyên qua làn đường vắng.
Ngự Hoàng Uyển...
Tọa lạc tại phía Nam của nước Mỹ, khu vực nổi tiếng thần bí này dành
riêng cho những người có tiền. Nơi này giá cao đến nỗi líu lưỡi. Sở dĩ
thần bí là bởi vì cả tòa sơn dã đều được nhà giàu chiếm giữ, bốn phía
ngoại trừ hồ nước xinh đẹp còn có thực vật xanh um tươi tốt, chim hót,
hoa thơm, còn hơn cả tiên cảnh. Lại thêm việc cấm người ngoài vào càng
khiến nơi đây trở nên thần bí.
Đây là lần đầu tiên Mạch Khê tiếp xúc với đình viện xa hoa này một cách
gần như vậy. Có sự cổ điển phong tình và uy nghiêm của Trung Hoa, lại
kết hợp với nét văn hóa của Châu Âu, hai loại kiến trúc dung hợp một chỗ không khó chịu, ngược lại càng thêm đại khí hùng vĩ.
Nơi này là biệt thự của Lôi gia, cơ hồ cũng là một khu vực riêng biệt.
Bước vào đại sảnh của tòa hoàng thất, Mạch Khê còn chưa hoàn toàn quen được với khung cảnh đã được mời đến thư phòng ở lầu ba.
Thư phòng nơi này không giống với thư phòng của cha nuôi ở tỏa thành. Nó được thiết kế cách điệu sắc ám trầm lạnh lẽo, trầm mộc hồng nhạt lại có chút rám nắng điểm trang toàn bộ thư phòng, tạo nên một cảm giác trầm
ổn. Trong không khí còn tỏa ra hương đàn hương nhàn nhạt, không khó nhìn ra đây là thư phòng của một người già.
Trên bàn trà thủy tinh đã đặt sẵn một bộ trà cụ, cho thấy chủ nhân thư
phòng này rất thích trà đạo. Tuy rằng Mạch Khê không tinh thông trà đạo, nhưng lại có thể nhìn ra đây là bộ trà cụ xa xỉ vô cùng.
Lá trà ngon nhất tỏa ra hương thơm ngát, cùng hương đàn hương nhàn nhạt hòa quyện một chỗ, thật có cảm giác phong tình.
Không như trong tưởng tượng của
Mạch Khê, ngược lại là một ông già đứng tuổi hiền từ vui vẻ, mang lại
cảm giác ôn hòa. Loại yên tĩnh cùng ấm áp này khiến cô cảm thấy dễ chịu, như có một dòng nước ẩm đang chảy qua nội tâm.
Nhất là ông lão đang ngồi cách cô không xa, trên gương mặt mỉm cười nhìn cô, chưa có nói một câu nào, chỉ đơn giản là nhìn...
Mạch Khê không nhìn thấy trên mặt ông có đến nửa điểm địch ý, có điều...
Cô thật sự không rõ mục đích lần gặp mặt này là vì cái gì.
Một lúc sau, ông lão mới chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm ổn...
"Con, chính là Mạch Khê?"
Mạch Khê nhìn thẳng, đôi mắt như ôn tuyền lẳng lặng, cô gật đầu một cái.
Đây là ông nội trên danh nghĩa của cô....Lôi lão gia! Tuy rằng nhìn qua
thực ôn hòa nhưng cô vẫn luôn không rõ mục đích của ông ta là gì, bởi
vậy mới sinh ra một tia cảnh giác.
Đây là thói quen đã được giữ lại lúc nhỏ.
Ông lão lộ nét hiền từ, ôn hòa tươi cười. Dường như cảm thấy được sự
cảnh giác của Mạch Khê, ông đưa tay ngâm lá trà. Động tác liền mạch lưu
loát không khó nhìn ra ông lão rất tinh thông trà đạo.
Dần dần, hương trà tràn ngập khoang mũi Mạch Khê. Ông lão cười sang
sảng, đem một chén trà nhỏ đặt trước mặt cô. Mạch Khê nhìn chăm chú lá
trà màu xanh đang xoay trong dòng nước nóng.
"Bình thường