
rạp chiếu phim vừa và nhỏ
công chiếu. Những tác phẩm điện ảnh được giữ tối đa nguyên gốc này nhanh chóng
có được một lượng khán giả cố định. Tiền vốn anh bỏ ra mua những bộ phim đã
hoàn chỉnh này rất thấp, vì thế dù ban đầu không kiếm được nhiều nhưng cũng đủ
hòa vốn.
Dịch phim là một trải nghiệm hết sức mới mẻ đối với
Lạc Trần. Trước kia cô cũng từng đi xem phim ngoài rạp và các đĩa phim có phụ
đề ở nhà nhưng hoàn toàn không phải thích xem, bởi vì Lạc Trần không cho rằng
mình sẽ học được cái gì từ sự diễn xuất của người khác. Vì vậy, phần lớn thời
gian cô đều dành để đọc sách.
Lần đầu tiên Mông Mông đề cập tới chuyện này, phản ứng
của cô là lập tức từ chối. Nhưng Mông Mông đã năn nỉ, nói: “Lăng Lạc Trần,
chúng ta làm thêm kiếm chút tiền không tốt sao? Hơn nữa, cậu cứ coi như đây là
cơ hội rèn luyện đi, chẳng phải sau này cậu muốn làm phiên dịch còn gì? Được
không, được không, chúng mình cùng làm nhé? Tiền kiếm được chúng mình sẽ chia
bảy – ba, mình bảy cậu ba, à không đúng, cậu ba mình bảy, ah… ah… vẫn không
đúng nhưng tóm lại là cậu sẽ lấy phần nhiều hơn!”.
Lạc Trần không thể chịu được việc Mông Mông cứ túm lấy
tay cô mà lắc, đành phải nói: “Thôi được rồi, để mình thử xem sao. Vấn đề tiền
nong tính sau”.
“Thế sao được, Sở Kinh Dương nói sẽ ưu ái bọn mình, vì
thế mình mới đồng ý. Mình còn hi vọng có thể dùng số tiền đó để tỏ lòng hiếu
kính với ông nội mình, để ông đừng có coi thường mình nữa!” Mông Mông vừa nói,
vừa làm tư thế trước mặt cô: “Thế nào, cháu cũng rất có bản lĩnh đấy chứ, có
thể tự kiếm tiền được rồi”.
Lăng Lạc Trần cảm thấy có chút bất lực, đưa tay ra
khua khua trước mặt Mông Mông: “Đợi nhận được việc rồi hãy nghĩ đến tương lai
tốt đẹp chứ! Mông Mông, tỉnh lại đi”.
Mông Mông thả cánh tay cô ra, ôm lấy Lạc Trần: “Lạc
Trần, cậu thật tốt, sau này bọn mình xem như là đồng nghiệp rồi. Có thể làm
công việc yêu thích với người mình quý mến, đấy chính là lý tưởng của mình”.
Đây chính xác là lý tưởng của Mông Mông. Cuộc đời cô
ấy từ khi sinh ra đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi, đôi khi Mông Mông nghĩ rất
tiêu cực: cháu gái của ông nội, con gái của cha mẹ, đến kẻ ngốc cũng có thể làm
tốt, chỉ cần làm theo nguyện vọng của họ là được rồi. Vì vậy, khi Sở Kinh Dương
đưa ra đề nghị này, Mông Mông gần như không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay. Nếu có
thể cùng Lạc Trần làm việc gì đó trong thời gian hai năm còn lại, cô cảm thấy
cuộc sống sinh viên của cô đã hoàn hảo lắm rồi. Hơn nữa làm thế cô sẽ có thêm
càng nhiều những hồi ức đẹp để chống đỡ cuộc sống nhàm chán khô khan trong
tương lai.
Lạc Trần vừa tức lại vừa buồn cười, không biết Sở Kinh
Dương đã dùng chiêu gì để kích động Mông Mông, khiến cô ấy phát cuồng đến mức
này! Lạc Trần cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một công việc bán thời gian, cũng
không kiếm được bao nhiêu tiền. Lúc đó, cô vẫn còn không hiểu sự lao tâm khổ tứ
của Sở Kinh Dương và sự hoan hỉ của Mông Mông.
Lần hợp tác đầu tiên của họ là bộ phim “Little Big
Girl” của Đan Mạch, kể về câu chuyện một cậu bé có tên là Larousse giúp đỡ cô
bé Tinke đã mất cả cha lẫn mẹ đi tìm người thân. Đây là lần đầu tiên Lạc Trần
xem phim một cách nghiêm túc như thế. Những khó khăn vất vả mà nữ chính gặp
phải khiến cô bị thu hút. Mặc dù những tình tiết gây cười trong phim cũng không
ít, nhưng cuối cùng mắt cô vẫn đỏ hoe.
Lúc đó Mông Mông và Sở Kinh Dương đều ở bên cạnh, Lạc
Trần chỉ lặng lẽ rơi lệ. Sở Kinh Dương đã xem bộ phim này rất nhiều lần rồi, vì
vậy anh biết Lạc Trần nhất định sẽ thích câu chuyện, thích sự diễn xuất của
những đứa trẻ trong đó. Mông Mông cũng mới xem lần đầu, hoàn toàn bị bộ phim
thu hút, lúc khóc lúc cười theo diễn biến của câu chuyện, không hề che giấu sự
thích thú của mình đối với bộ phim này.
“Sở Kinh Dương, anh được lắm, một bộ phim như thế mà
anh cũng tìm ra”.
“Đề tài về nhi đồng các em dịch không có vấn đề gì
chứ?”
“Nói gì thế, còn có việc mà Tuyệt Đại Song Kiều bọn em
không làm được hay sao?”
Sợ Mông Mông càng nói càng lạc đề, Lạc Trần vội vàng
cắt ngang: “Sở Kinh Dương, khoảng bao giờ thì anh cần bản dịch?”.
“Không vội. Lần đầu tiên nên hai em cứ từ từ làm. Đây
là chi phí tài liệu.” Sở Kinh Dương lấy ra một chiếc phong bì, “Hai em phải mua
một vài cuốn từ điển, sách liên quan và tra một vài tài liệu khác, chi tiêu cứ
lấy ở đây. Còn nữa, các em nên chú ý tới việc tích lũy tư liệu, nên lập một kho
tư liệu, như thế sẽ tiện cho công việc của các em sau này.”
Lạc Trần vừa định từ chối thì Mông Mông đã đưa tay ra
nhận lấy, “Không khách sáo với sếp nữa, bọn em chẳng qua cũng là bán mạng vì
anh thôi! Đằng nào cũng bị anh bóc lột, bọn em có nếm chút mùi vị ngọt ngào
trước cũng đâu có sao!”. Mông Mông chuyển đề tài: “Sở Kinh Dương, lần đầu tiên
em kiếm được tiền, mời anh ăn cơm, anh có nể mặt không?”.
Cô vẫy vẫy chiếc phong bì trong tay.
Sở Kinh Dương từ tốn: “Được thôi, đi nào. Anh mời.”
sau đó anh nói nhỏ với Mông Mông, “Đừng có nhòm ngó vào số tiền để mua tài
liệu, tiền của hai người anh sẽ giao cho Lạc Trần cầm. Tiền cơ