
ữ lấy vậy, dù sao nó cũng chẳng phải thứ gì quan
trọng”. Ý tại ngôn ngoại, anh không muốn trả thì thôi.
Lâm Tự nhìn nụ cười thoải mái và cách nói nhẹ nhàng
như không của Sở Kinh Dương, lại nhìn sang Lạc Trần đang cúi đầu im lặng, cảm
thấy hình như nam chính trong thế giới của cô đã thay đổi, cô ấy không còn mang
họ Lâm nữa mà có vẻ sẽ đổi sang họ Sở thì phải.
Lâm Tự vô cùng tức giận nên cũng không thể kìm nén
được nữa: “Lăng Lạc Trần! Em giỏi lắm! Hễ cứ gặp cảng là em tấp vào ngay!”.
Sở Kinh Dương rất tự nhiên xua tay: “Anh sai rồi, cô
ấy đã lên bờ, tôi chính là đất liền của cô ấy”. Khi nói câu này, ánh mắt anh
luôn hướng về phía Lạc Trần, anh không muốn thấy cô lại phải bơ vơ không nơi
nương tựa nữa, ít nhất thì điều này anh có thể làm được.
Sắc mặt của Lâm Tự càng khó coi hơn. Anh cũng chẳng
biết nói gì, anh có tư cách gì mà phê phán cô chứ? Huống hồ Lạc Trần đến nhìn
cũng chẳng buồn nhìn anh lấy một cái. Đây chính là tình yêu của cô sao? Có thể
dễ dàng biến thành bong bóng xà phòng như vậy sao? Lâm Tự nhận ra người ôm mộng
tưởng với tình yêu hóa ra lại là anh, chỉ có điều anh không nhận thấy mà thôi.
Thì ra, càng xem trọng lại càng không dám tùy tiện định nghĩa.
Sự im lặng khiến Lạc Trần như bừng tỉnh. Giờ là lúc
nào rồi mà cô vẫn còn ngồi thẫn thờ ở đây, đến cả cô cũng không thể nói rõ là
thế nào nữa. Câu chuyện giữa hai người bọn họ cô cũng nghe thấy, nhưng lại
không thể hiểu nội dung mà họ đang nói tới là gì. Cô đành phải đứng dậy, đưa
tay đón lấy chiếc di động từ tay Lâm Tự, “Em không sao, cảm ơn anh”.
Lâm Tự nhìn hai người đang đứng trước mặt, thấy hình
như anh mới là người thừa ở đây. Anh không nghiền ngẫm nỗi chua chát đang lan
dần ra trong tim, phản ứng thiết thực nhất lúc này là đi, là rời khỏi đây. Anh
đã không còn sức để chịu đựng sự phản bội nữa, thì ra thế giới của ba người lại
chật hẹp như thế, nhất định phải có một người bị loại ra ngoài. Anh nhận ra ý
nghĩ không gì là không thể của
mình thật ngây thơ. Trên thực tế, khi anh tiến hành xử lý những việc này, ngoài
sự lúng túng ra còn là cảm giác bất lực.
Lâm Tự quay người mở cửa, đi ra ngoài. Lạc Trần nhìn
bóng dáng cô đơn của Lâm Tự cứ thế biến mất trước mắt mình, trong tim đau đớn
vô cùng.
Lâm Tự đã đi rất lâu rồi mà Lạc Trần vẫn chưa bình
tĩnh lại được. Cô nhìn quanh, cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ, sau đó cô phát hiện
ra chính cô đã tách mình ra ngoài. Trái tim cô vẫn còn chìm đắm trong giây phút
mà Lâm Tự bỏ đi, treo lơ lửng ở đấy với nỗi lo lắng không thể nói bằng lời.
Điều mà cô lo lắng không phải là lo mình sẽ hối hận mà chỉ đơn thuần là không
muốn anh phải đau lòng buồn bã vì cô. Cô không muốn phân tích nguyên nhân ẩn
chứa đằng sau suy nghĩ đó bởi vì cô biết, cô và anh không thể ở bên nhau nữa.
Cho dù đã cố gắng kiềm chế bản thân mình nhưng vào một
buổi chiều có thời gian rảnh, cô vẫn đi đến trước tòa nhà Hoa Lâm. Thì ra trái
tim của con người lại mạnh mẽ đến thế, một khi đã quyết, sớm muộn gì nó cũng sẽ
làm bằng được. Lạc Trần chỉ mong có thể đứng đằng xa nhìn một chút xem anh ấy
sống có tốt không, như thế là đủ.
Bây giờ đang là cuối năm, đường phố tràn ngập không
khí vui vẻ rộn rã chào đón Noel, chào đón năm mới nhưng Hoa Lâm vẫn ở trong
trạng thái gấp gáp nghiêm túc, hoàn toàn không ăn nhập gì với môi trường xung
quanh. Có lẽ chủ nhân của nó không có tâm trạng để đón Tết.
Lạc Trần dùng khăn quàng cổ quấn quanh mặt mình, hai
tay đút vào túi áo, rảo nhanh bước chân. Cũng may hôm nay gió không lớn lắm,
trời còn nắng nữa, Lạc Trần đứng đó, hy vọng có thể không hẹn mà gặp Lâm Tự.
Cứ mỗi lần hy vọng lại là một lần thất vọng. Lạc Trần
không biết thói quen và lịch trình của Lâm Tự, phải có mối duyên phận như thế
nào mới khiến cô có thể gặp được anh những lúc cô muốn đây?
Hai chân lạnh cóng tới mức mất hết cả cảm giác, cuối
cùng Lạc Trần quyết định từ bỏ. Cô đi dọc theo lề đường định bắt taxi về nhà
thì một chiếc xe lao nhanh tới, dừng lại ngay bên cạnh cô.
Cũng may lúc ấy Lạc Trần còn chưa đưa tay lên vẫy taxi
nếu không chắc chắn đã gặp tai nạn rồi. Cô chẳng có tâm trạng nào mà để ý tới
người lái xe ngông cuồng kia, quay người lại đi về phía sau, định đi vòng qua
đuôi chiếc xe đó bắt một cái taxi khác để về.
Nhưng chiếc xe kia lại lùi về phía sau, chắn ngang mặt
cô. Lạc Trần quan sát chiếc xe, thấy rất quen nhưng không thể nhớ ra là của ai,
cô vốn không biết nhiều về xe cộ. Cô gõ gõ vào cửa xe. Người ngồi bên trong hạ
kính xuống, Lâm Tự đang ngồi ở ghế lái, mắt vẫn nhìn về phía trước: “Lên xe
đi”.
Lạc Trần do dự một lát rồi vẫn lên xe. “Đây là xe của
ai? Nhìn rất quen”. Nhất thời không biết nên nói gì, Lạc Trần đành tìm chuyện
nói bừa.
“Của Utah. Bọn anh đi gặp khách hàng. Anh bảo cậu ấy
về trước rồi”. Lâm Tự vẫn không nhìn vào cô, chỉ nhìn về phía trước, từ từ cho
xe chạy nhưng những ngón tay đang siết chặt vô lăng kia vẫn để lộ ra tâm trạng
của anh.
Lạc Trần ngồi trong xe xoa xoa tay chân lạnh cứng của
mình rồi giơ tay lên định tháo khăn ra. Cô ngó vào gương