Old school Easter eggs.
Trần Thế

Trần Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324032

Bình chọn: 9.00/10/403 lượt.

như thế mà ngủ say. Lạc

Trần đã nhẹ nhàng lướt qua, đã rời khỏi anh như thế, khiến anh đến cả cơ hội

níu giữ cũng không có.

Mông

Mông cũng không thể đưa Lâm Tự đi đâu xa, nước vẫn chưa truyền xong, còn phải

đợi để rút kim nữa. Hai người đi xuống một tầng

rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh phòng y tá. Tay

Mông Mông lúc nào cũng phải giơ cao chai nước khiến

Lạc Trần cảm thấy ái ngại. Nhưng Mông Mông chẳng buồn để ý, “Thế này đã là

gì.Tư thế đứng nghiêm trong quân đội cậu đã thử bao giờ chưa? Mình có thể đứng

liên tục trong vòng hai tiếng đồng hồ, bất kỳ là tư thế nào!”

Lạc

Trần nhìn Mông Mông. Đằng sau mọi tài năng, bản lĩnh đều là sự khổ luyện vất

vả, rốt cuộc thì cô ấy đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào?

Đột

nhiên, Mông Mông có phần lung túng hỏi: “Lạc Trần, Lâm Tự muốn gì?”. Cô không

có ý định thăm dò gì cả nhưng vẫn cảm thấy lo lắng cho Lạc Trần. Cô có thể ủng

hộ mọi quyết định của Lạc Trần, nhưng cũng phải biết là Lạc Trần đang nghĩ gì.

Lạc

Trần vỗ vỗ vào bàn tay của Mông Mông lúc này đang đặt trên vai mình, “Anh ấy

muốn mình nằm viện. Có vẻ anh ấy không phân biệt được tình hình, quên mất rằng

bọn mình đã chia tay rồi.”

Mông

Mông gãi đầu, “Vậy thì cậu hãy dùng hành động thực tế để thể hiện cho anh ta

biết.”

“Mình

cũng định thế. Lối suy nghĩ của anh ấy chính là dù có nói một trăm câu cũng

không lại được với một hành động. Mình không muốn phí lời thêm nữa, cũng cảm

thấy chẳng còn gì để nói.” Thực sự, vì người này mà cô đã tiêu hao hết tất cả,

đến khả năng ngôn ngữ cũng mất đi rồi.Cô luôn sống trong sự im lặng, sống trong

suy đoán và tự an ủi chính mình, luôn là một vòng tuần hoàn như thế, không có

điểm đầu cũng chẳng có điểm cuối. Bây giờ cô đã tìm được một lối thoát, sao còn

muốn quay lại làm gì?

Mông

Mông vui vẻ hét lên một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Cậu không biết đâu,

lúc mình vừa đi vào đã rất lo lắng. Nhìn bộ dạng cuả Lâm Tự, mình cứ nghĩ cậu

đã bị ăn thịt rồi cơ đấy.”

Mông

Mông mỉm cười, “Thật ra cậu có quyết định thế nào, mình đều ủng hộ vô điều

kiện. Nhưng mình cảm thấy anh ta đã làm cậu buồn thì cũng phải để anh ta nếm

trải chút vị đắng cho biết.”

Lạc

Trần cũng cười, mặc dù nụ cười đó chỉ như khẽ lướt qua trên môi. Người có thể

khiến Lâm Tự nếm vị đắng chắc không nhiều nhưng cô tuyệt đối không thể là một

trong số đó.Người nào động lòng trước là đã nắm chắc thế yếu, cũng nắm chắc sự

thất bại trong tương lai. Vì vậy, cô có thể thoát thân được đã là quá may mắn

rồi. Cô đã thoát ra khỏi đó, thì anh có ra sao thì cũng là việc của anh, những

cái khác đâu có quan trọng gì nữa?

Lúc

này, nhìn thấy có người cầm điện thoại đi đi lại lại ở hành lang nói chuyện rất

to bằng tiếng địa phương, Lạc Trần mới nhớ ra điện thoại của mình vẫn còn nằm

trong tay Lâm Tự. Xem ra, cô lại phải thay đổi số điện thoại rồi. Cô còn phải

gọi điện cho Lạc Sa nữa, cậu không liên lạc được với cô chắc sẽ rất lo lắng.



Sau khi Lạc Trần truyền nước xong về nhà, cô gọi điện

cho Lạc Sa và sắp xếp mọi việc đâu vào đấy cả rồi mới phát hiện ra mình đã

không còn ho nữa. Thì ra sự cảnh giác của cô đối với Lâm Tự còn có tác dụng trị

ho, cũng có thể vì cô quá căng thẳng nên đã nín thở chăng. Lạc Trần thầm mắng

mình chẳng ra gì, lại thở dài: “Rốt cuộc là phải đến khi nào Lâm Tự mới có thể

chỉ là Lâm Tự chứ không phải là một người có ý nghĩa đặc biệt với cô nữa đây?”.

Không biết Mông Mông đang một mình làm gì trong bếp,

nói là muốn để Lạc Trần nếm thử tay nghề của cô, tự hào thông báo là đã có được

chân truyền của Sở Kinh Dương, rồi còn gì mà không muốn bị Lạc Trần nhìn thấy,

sợ cô ăn cắp bí kíp. Lạc Trần hiểu, Mông Mông muốn cô được nghỉ ngơi thêm một

chút nên cũng không đôi co nữa. Cho dù đồ Mông Mông nấu không thể ăn được thì

trong nhà vẫn còn một ít thức ăn, làm nóng lên là được.

Nói đến Sở Kinh Dương, Lạc Trần đột nhiên nhận ra đã

lâu lắm rồi mình không gặp anh. Người này từ sau khi bọn họ vô tình gặp lại

nhau thì chưa bao giờ biến mất lâu như thế.

“Mông Mông, Sở Kinh Dương đâu?”.

Mông Mông đang đánh vật với mớ nguyên liệu nấu nướng

trong bếp, nghe thấy vậy liền thò đầu ra: “Sao, nhớ anh ấy rồi à? Mình gọi anh

ấy đến nhé!”.

Đây đúng là điều Mông Mông cầu còn không được. Cô đang

làm món cơm rang đơn giản nhất, dùng lời của Sở Kinh Dương để mô tả thì là “chỉ

cần biết ăn là sẽ biết làm”, nhưng Mông Mông không thể nhớ ra phải cho thứ gì

vào trước: cho cơm hay dầu trước, hay là trứng gà nhỉ? Mông Mông nghĩ nghe cô

nói đùa như thế, Lạc Trần nhất định sẽ mắng cô nói linh tinh, không cho cô gọi

Sở Kinh Dương đến. Nhưng Lạc Trần vẫn ngồi dựa vào ghế sofa như đang suy nghĩ

việc gì đó, không lên tiếng. Lạc Trần ngồi như thế trông rất đẹp, có chút u sầu

nhưng nhìn cô rất dịu dàng, trong sáng. Những cảm nhận này dành cho Lạc Trần

không có gì là xung đột với nhau, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy dễ

chịu.

Lạc Trần không ngăn cản Mông Mông, mặc dù cô không

phải lúc nào cũng nghĩ đến Sở Kinh Dương nhưng tóm lại vẫn có chút lo lắng.

Trong lúc cô thất thần thì M