
ng bức bối nghĩ, mấy lời này vừa ra khỏi miệng thì hết
kiếp này chắc mình cũng chả bao giờ muốn ăn táo nữa.
Dư Mặc chậm rãi nở một nụ cười.
Trong một sát na, trăng thêm bạc gió thêm thanh, nước sông xanh biếc như làn ngọc bích, hoa đào núi chen nở đầy cành.
Nhan Đàm lập tức chộp lấy thời cơ, cất giọng tán tụng: “Sơn chủ người cười
lên thật là đẹp.” Lần trước lúc nàng ca tụng Tử Lân như vậy, hắn ít nhất có một tháng liền không ném cho nàng bộ mặt đen thui.
“Vậy sao?” Dư Mặc bất thình lình ngả người sang, y phục còn vương vất mùi hương
nhàn nhạt của hoa sen, ngón tay khẽ phớt qua làn tóc đen của nàng, đôi
đồng tử thâm trầm đen thẫm mải miết nhìn vào mắt nàng. Quả tim Nhan Đàm
tức thì nện thịch một tiếng. Dư Mặc đột ngột đứng dậy, đi quét qua người nàng vào trong khoang thuyền.
Nhan Đàm tức khắc thở phào nhẹ
nhõm, ngoái đầu lại chỉ nhìn thấy tấm vải rèm treo ngoài khoang thuyền
đu đưa trong gió, trông hệt như dải lụa trắng dùng để chiêu hồn.
Ngày hôm sau, Nhan Đàm cuối cùng đã rõ đạo lý thường được nhắc tới “Bịa ra
một lời nói dối thì phải dùng một trăm lời nói dối để mà bao biện”. Bọn
họ vừa đặt chân đến khu chợ của thành Nam Đô thì Dư Mặc đã đi mua về năm cân (1) táo. Đại thẩm ở gian hàng thấy tướng mạo của hắn, lập tức nhét
thêm vào giỏ mấy quả táo vừa to vừa đỏ mọng. Nhan Đàm tay xách nguyên
một giỏ táo, lòng thực phải gọi là có nỗi khổ không nói nên lời.
Lúc Nhan Đàm nhìn Dư Mặc vụng về gọt vỏ với một bộ dạng như thể ôm mối thâm thù đại hận với trái táo, khổ sở trong lòng nàng còn đắng nghét hơn cả
hoàng liên (2), nàng đang nặn óc suy nghĩ ngộ nhỡ sơn chủ gọt phải ngón
tay thì mình phải ăn nói thế nào với Bách Linh đây? Nhớ lại khi bọn họ
rời Da Lan sơn cảnh, Bách Linh nội chỉ liệt kê một lượt Dư Mặc thích ăn
nhất là món gì thứ gì không thể đem bày lên bàn thường mặc ngoại bào màu gì chất liệu thế nào mấy thứ này đã mất cả canh giờ, nếu lúc trở về
phát hiện sơn chủ đang lành lặn đột nhiên có thêm một vết sẹo, còn không tụng nguyên một bài kinh niệm chết nàng?
Giữa lúc nàng đang căng thẳng tim gan treo toòng teng thì Dư Mặc thình lình lên tiếng: “Một năm trước, ta từng ở nơi này bị đánh trở lại nguyên hình.”
Nhan Đàm
tinh mắt dòm thấy ngón tay của hắn đang đưa gần đến lưỡi dao, vội chồm
người tới chộp ngay lấy cổ tay hắn: “Sơn chủ, ngón tay của người… đừng
đặt vào trước lưỡi dao.”
Dư Mặc bình thản liếc mắt nhìn nàng.
“Nếu sơn chủ muốn ăn táo, hay là để Nhan Đàm gọt vỏ cho.”
Dư Mặc cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt nàng: “Tối qua ngươi không phải nói mình không biết gọt táo sao?”
“… Trước đây đúng là không biết, nhưng từ khi gặp sơn chủ thì đã học được, chỉ là lúc nằm mơ còn chưa kịp nhớ ra.”
Dư Mặc không nói thêm gì, thẳng thừng đưa quả táo gọt được một nửa đã bị
biến dạng sang cho nàng, dùng khăn tay chùi chùi mấy ngón tay. Nhan Đàm
chỉ còn biết gọt hết trái này tới trái khác, cắt thành miếng nhỏ đặt lên đĩa, ghim xiên tre vào đưa tới cạnh bên tay hắn: “Sơn chủ, vừa nãy
người nói một năm trước đã từng đến thành Nam Đô này…”
Dư Mặc chẳng mảy may trốn tránh: “Khi đó ta đã bị đánh trở lại nguyên hình, về sau tu dưỡng gần nửa năm mới hồi phục.”
Nhan Đàm rất chi khổ não, nàng có nên ca ngợi đối phương được trời phú dị
bẩm hay không đây? Có điều ván cược này tỉ lệ phần thắng không cao lắm,
vạn nhất quá lời, sau khi cân nhắc nàng kết luận mình năm mươi năm sau
cũng chưa chắc từ một cây sen biến lại được hình người. Đang mải suy
nghĩ thì ngón tay đột nhiên bị Dư Mặc nhè nhẹ nắm lấy, giọng nói của hắn trầm thấp êm tai: “Cẩn thận tay.”
Bàn tay Nhan Đàm run run,
chiếc dao nhỏ trượt khỏi tay nàng rơi xuống cắm thẳng vào ván thuyền.
Nàng lắp ba lắp bắp: “Sơn chủ…” Vốn dĩ Dư Mặc ra ngoài thường chỉ đi có
một mình, hiếm hoi vài lần dẫn theo Bách Linh, vậy mà nàng vừa mới đến
Da Lan sơn cảnh chưa được bao lâu thì đã có cơ hội này, lại thêm vào
tình cảnh như hiện giờ, khiến nàng chẳng cách nào không hoài nghi Dư Mặc phải chăng đối với bản thân đã dậy phàm tình.
“Thế nào?” Hắn buông lỏng tay, một bộ thần sắc mây nhạt gió thoảng, vẻ như chẳng có việc gì xảy ra.
Nhan Đàm ngẫm qua một lượt, cảm thân bản thân vẫn là không có gan mở miệng
hỏi. Bỗng nhiên sàn thuyền lắc lư, nàng còn chưa kịp ngồi vững va đầu
vào vai Dư Mặc, bèn vội vã lùi lại ba bước. Dư Mặc xoay người sang vén
rèm, nhìn thấy đuôi thuyền đã bị mắc kẹt ở chỗ nhánh sông rẽ ngoặt, một
cành đào tươi mơn mởn vươn chéo mình vào thân thuyền. Hắn đứng ở đuôi
thuyền, dùng cây sào đẩy vào bờ, chiếc thuyền được gỡ khỏi nơi mắc kẹt
chầm chậm rời bờ.
Dư Mặc trông thấy cành đào tươi kia bèn chìa
tay ngắt xuống, cánh hoa lất phất tuôn rơi bám đầy trên áo, hắn xoay
người sang đưa nhánh đào cho Nhan Đàm. Nàng giơ tay đón lấy, lòng thầm
nhủ, một nhành hoa đào gửi tặng sắc xuân, quả thực rất hợp ý nàng, bèn
nhoẻn cười bảo: “Đa tạ.”
Chiếc thuyền nhỏ sau khi rời bờ thì tiếp tục hướng ra giữa hồ. Nhan Đàm vừa xoay người thì nhìn thấy không xa
trước mặt có con thuyền nhỏ, hai bên mạn thuyền đã bị tách rời, chốc
chốc còn c