
ng lờ mờ. Đường Châu
không nhịn được lên tiếng hỏi: “Còn phải đi bao lâu nữa?” Người bản địa
cao hơn liền thanh đáp: “Sắp rồi sắp rồi, đợi lát nữa đến được nơi có
con đường mòn, cứ men theo mà đi là sẽ vượt qua được ngọn núi này.” Y
dùng chiếc giũa trong tay gõ gõ lên thân cây bên cạnh: “Dọc đường ta đều để ý phương hướng và làm dấu thế này, cứ cho là nhắm mắt cũng không thể đi lạc được đâu.” Y vừa định dùng dao rạch một đường lên vỏ cây thì
chợt nghe tên lùn kia la lớn: “Chỗ, chỗ này ban nãy chúng ta mới vừa đi
qua!”
Tên cao hơn lập tức quở mắng: “Đệ nói bậy cái gì vậy, đừng
có ở đó mà tự mình dọa mình! Ngọn núi này chúng ta cũng đã đi qua không
dưới mười bảy mười tám lần rồi, có lần nào là không phải rất nhanh đã ra khỏi đâu?”
“Nhưng đệ thấy kí hiệu trên vỏ cây này, không phải là nhát dao huynh vừa rạch lúc nãy sao?”
Tên kia tức thì mặt mày trắng bệch, miệng lẩm bẩm: “Sao lại như vậy được?
Chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, không lẽ, không lẽ… là quỷ xây
tường (1)…”
Nhan Đàm cúi người nhìn dấu kí hiệu trên thân cây,
lại quan sát cẩn thận một lượt số thảo mộc chung quanh, đúng là trước đó bọn họ đã đi qua đây. Nhưng nếu thực sự là quỷ xây tường thì không lý
nào nàng một chút cảm giác cũng không có.
Đường Châu bình tĩnh cất lời: “Vậy thì thử đi lại một lần nữa, nếu như vẫn quay về chỗ cũ thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
Hai người bản địa kia lập tức xác định lại phương hướng, sau đó tiếp tục đi trước dẫn đường.
Nhan Đàm vừa đi vừa lặng lẽ quan sát xung quanh, lọt vào tầm mắt nàng là
bước chân của Liễu Duy Dương, cứ đi được vài bước hắn lại dùng mũi chân
di dời mấy hòn đá dưới chân. Mới đầu Nhan Đàm còn nghĩ là do hắn bản
tính thận trọng, muốn để lại kí hiệu trên đường đi, nhưng qua hết một
lúc lâu sau, nàng bắt đầu cảm thấy có chút không đúng. Kí hiệu thì phải
dễ dàng nhận dạng, trong khi mấy hòn đá hắn sắp đặt lộn xộn không theo
một quy luật nào, dường như chỉ đơn thuần vì muốn đá chúng ra chỗ khác
mà thôi.
Cứ đi giữa làn sương trắng dày đặc như vậy hết khoảng
hơn nửa canh giờ, chợt tên bản địa thấp lùn kia phấn khích quay đầu lại, tay chỉ về trước: “Đây chính là lối vào đường núi, xem ra mới nãy chỉ
là định sai phương hướng nên mới đánh hết một vòng lớn.”
Nhan Đàm âm thầm liếc mắt sang Liễu Duy Dương, chỉ thấy hắn song mâu hướng
thẳng, hai mắt như hồ nước phẳng lặng không một gợn sóng, đến cả chút sợ hãi hay lo lắng rất thường tình ở người phàm cũng không hề có.
Nàng chăm chú ngẫm nghĩ, cảm thấy trong chuyện này có một số chi tiết kì lạ: Hai người bản địa kia nói bọn họ đã đi qua ngọn núi này mười bảy mười
tám lần là ít, không lý nào lại định hướng sai, trừ phi họ là có dụng ý
muốn che mắt thiên hạ. Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt và thần thái hoang
mang của họ ban nãy, nếu như toàn bộ chỉ là diễn kịch, thế thì quả là có phần lợi hại quá rồi. Hơn nữa nàng nghĩ, cách làm này cũng thực sự là
dư thừa quá mức.
Giả thiết đầu tiên đã không thông suốt, vậy thì
hãy còn một nguyên nhân khác. Mà nguyên nhân này, hẳn là nằm trên người
Liễu Duy Dương. Nàng tận mắt nhìn thấy Liễu Duy Dương biến mất, mới giây trước giây sau hắn lại không biết từ đâu xuất hiện trở lại. Đây rốt
cuộc có phải là do nàng nhất thời hoa mắt hay không? Nếu như không phải, vậy thì hắn rốt cuộc đã rời khỏi trong bao lâu, đi đâu làm gì? Chưa
hết, Liễu Duy Dương cố ý mà như vô tình di dời mấy hòn đá trên đường đi, lại là vì nguyên do gì?
Nàng đột nhiên nhớ lại một buổi đêm rất
lâu về trước ở Da Lan sơn cảnh, tối đó tiết trời oi bức khiến nàng không sao ngủ được, bèn ra bên hồ định hóng chút gió, kết quả bắt gặp Dư Mặc
cũng chưa ngủ, đang đứng dưới trăng, hai tay chắp sau lưng. Nhan Đàm
bước đến gần thì nhìn thấy trên mặt đất là những hòn đá nhỏ được rải la
liệt như các vì sao trên trời, vị trí xếp đặt của mỗi viên đá trông vào
đều có vẻ tầm thường nhưng dường như lại ẩn chứa huyền cơ gì đó bên
trong. Dư Mặc quay đầu nhìn nàng, đoạn lại cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Nhan Đàm rất lấy làm lạ, vừa định tiến đến gần hơn để nhìn cho rõ thì đã bị hắn một phát tóm lấy: “Cách sắp xếp của mấy hòn đá này là chiếu theo Phục Hi Bát quái (2), chỉ có vào chứ không có ra.”
Nhan Đàm bấy
giờ không tin, kết quả vừa bước vào thì cảnh tượng trước mắt đột ngột
biến đổi, xung quanh sát khí đằng đằng, có đi cách nào cũng chỉ lẩn quẩn mãi ở chỗ cũ, may là cuối cùng Dư Mặc đã nắm lấy nàng lôi trở ra ngoài. Tròn trịa nửa năm sau đó, mỗi khi nhìn thấy Dư Mặc nàng đều muôn phần
cẩn trọng, chỉ lo sợ có chỗ nào chọc giận phải vị sơn chủ này, bản thân
sẽ bị đem ném vào mê cung đá ngày trước.
Nếu như bọn họ khi nãy
quanh quẩn hết một vòng tròn là do đã lạc vào Phục Hi Bát quái trận, vậy thì kẻ bố trận kia là ai? Liễu Duy Dương đã phát giác được có kẻ bày bố trận hình muốn giam chân họ, lại vì cớ gì không thốt nửa lời? Ban đầu
nàng vốn định trực tiếp hỏi thẳng hắn, nhưng rồi chợt nghĩ kĩ lại, hắn
đã chọn không nói ra hẳn là có lý do của riêng hắn. Đặt giả thiết Liễu
Duy Dương có âm mưu gì khác trong đầu, nàng lên tiếng hỏi n