Old school Easter eggs.
Trầm Vụn Hương Phai

Trầm Vụn Hương Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327521

Bình chọn: 9.5.00/10/752 lượt.

g ta, chẳng qua chỉ muốn thăm dò mà thôi”? Nếu nói vậy thì Đường Châu cũng đã chú ý thấy việc Liễu Duy Dương mới vừa mất tích đã

lại xuất hiện, cũng chính là nói tất cả quả thực không phải ảo giác của

nàng. Giả sử Liễu Duy Dương hiện giờ là Thần Tiêu cung chủ cải trang

thành, vậy thì hắn tạm thời sẽ không ra tay với bọn họ. Trước đó nàng

còn từng ngờ vực thân phận của Liễu Duy Dương, bây giờ xem ra không phải nàng đề cao hắn, mà là đã quá xem thường Thần Tiêu cung chủ rồi.

Vì ban đầu trì hoãn quá lâu nên khi mặt trời xuống bóng thì cả đoàn người vẫn còn đang ở giữa núi.

Hai người bản địa kia thao tác rất nhanh nhẹn, đi chặt mấy cành cây về,

dùng đá lửa đánh vài cái, thắp một đống lửa lên. Tiếp theo bọn họ lấy từ trong bọc đồ mang theo ra một cái nồi đất nhỏ, hứng lấy nước suối trên

núi rồi đặt lên lửa đun. Người hái thuốc Ngũ Thuận kia lập tức lựa hoàng tinh (1) trong giỏ ra, cho vào nồi nấu cùng một lượt.

Mấy người

bọn họ chia nhau một bao màn thầu, dùng lửa nướng cho đến khi trên mặt

bánh xuất hiện những khoang tròn nhỏ như rỗ tổ ong, đợi chúng chầm chậm

chuyển sang màu vàng nâu, nồi hoàng tinh kia cũng đã chín tới, lúc này

bọn họ mới từ từ lấp đầy những chiếc bụng rỗng.

Nhan Đàm biết

Đường Châu bách độc bất xâm, nàng cũng không phải lo sợ các loại độc của phàm giới, bèn an tâm ăn hết bữa. Liễu Duy Dương vẫn trầm mặc như ngày

thường, hướng mặt về phía đống lửa không thốt nửa lời, trông như đang có trăm nghìn tâm sự bất tận.

Sau khi lo xong bữa tối, cả nhóm

người bèn bàn tiếp đến việc gác đêm. Người bản địa cao hơn kia trực một

nửa trước, tên còn lại và Ngũ Thuận trực nửa sau. Nhan Đàm thấy bọn họ

đã sắp xếp như vậy, bèn tự nhiên xích người đến gần đống lửa nhắm mắt

bắt đầu ngủ. Nàng xưa nay vốn tỉnh ngủ, chút động tĩnh nhỏ là đã có thể

thức giấc, cũng không lo sợ bọn họ dám ở sau lưng động tay chân gì.

Nhan Đàm mơ màng ngủ được một lúc, khi tỉnh dậy thì trăng đã lên cao, vòm

trời sau khi mưa tạnh xanh biếc trong veo như làn ngọc bích, sao mọc chi chít nhiều không đếm xuể, ánh sao đặc biệt sáng ngời. Nàng nhìn một

vòng xung quanh, thấy Liễu Duy Dương và Đường Châu vẫn đang ngủ say,

riêng ba người phụ trách gác đêm kia thì không thấy bóng dáng đâu cả.

Nhan Đàm nhẹ nhàng đứng dậy, bước chân khẽ khàng tiến vào mảnh rừng núi

phía trước mặt. Nàng đi được mười mấy trượng (2), trông thấy ở sườn núi

chếch phía trước lập lòe ánh lửa, bèn chầm chậm bước đến gần thì thấy

Ngũ Thuận dây thừng cột vòng quanh eo, đang cẩn thận từng chút một men

theo rìa núi trèo lên. Đầu còn lại của sợi dây được giữ chặt trong tay

người bản địa cao hơn kia, y vẻ mặt không chút nhẫn nại cộc cằn quát:

“Thằng tiểu tử nhà mày, lề mà lề mề còn không chịu mau lên đi?!”

Ngũ Thuận luôn mồm vâng dạ, chân cứ trèo được ba bước lại hụt một bước, tay chân mềm nhũn, động tác khó coi. Nhan Đàm đứng sau vừa nhìn vừa cất

tiếng thở dài, nhưng còn chưa kịp thở hết ra thì một tiếng hét thảm the

thé đã xé toạc không trung chọc thẳng vào tai. Ngũ Thuận thân người giãy giụa, trông như vừa bị lọt thỏm vào thứ gì đó, chỉ còn lại nửa bên

người nằm trên rìa núi.

Nhan Đàm khe khẽ nhích người lên trước,

định tiến gần thêm chút nữa để xem cho rõ thì thấy tên bản địa cao hơn

kia đột nhiên một rìu bổ xuống chặt đứt dây thừng, cả người Ngũ Thuận

tức khắc biến khỏi tầm mắt.

Nhan Đàm tay xoa xoa cằm, lòng thầm

nghĩ vùng Tây Nam này có rất nhiều các hang động đá vôi nằm dưới lòng

đất, mặt đất nhìn vào bằng phẳng kiên cố nhưng trên thực tế lại là cấu

tạo rỗng ruột, tên hái thuốc kia chắc là đã trượt chân vào một động đá

vôi. Chỉ có điều, hai người bản địa này nếu như muốn kéo y lên hẳn cũng

không phải là việc khó gì, một rìu chém đứt dây thừng như vậy, quả thực

là tàn độc quá mức.

Tên thấp lùn kia lên tiếng: “Sao không kéo Ngũ Thuận lên? Tốt xấu gì cũng là người trong cùng một thôn mà.”

“Ta thấy tên tiểu tử này căn bản chả phải thứ tốt lành gì, không chỉ đơn

giản muốn vét chút lợi lộc đâu. Bây giờ nó rơi xuống dưới thì thôi cứ

mặc xác nó, chúng ta bớt đi một mối phiền phức.” Y hừm mạnh một tiếng,

lại bảo, “Đợi một lát nếu mấy người bọn họ có hỏi đến thì cứ nói là

trong nhà Ngũ Thuận có việc gấp, nó đi trước rồi. Nó rớt xuống dưới như

vậy, sẵn tiện làm mồi cho sơn thần gia, đối với chúng ta cũng là việc

tốt.”

Nhan Đàm nghe đến đầu óc mơ hồ, thấy hai người bọn họ quay

lại, bèn tức tốc lỉnh trở về chỗ đống lửa. Còn cách mười mấy bước thì

nàng nhìn thấy Đường Châu từ trên đường núi phía chếch trước mặt đi

xuống, sắc mặt chẳng tốt gì mấy. Nàng vội lên tiếng: “Mới nãy ta đi theo ba người bản địa kia, bọn họ…” Đường Châu giơ tay làm dấu bảo nàng im

lặng, đoạn điềm tĩnh cất lời: “Những gì ngươi nhìn thấy, ta vừa rồi cũng đã chứng kiến toàn bộ. Con đường này đi thông sang phía bên kia, sau

khi ngươi rời khỏi, ta là đi theo sau lưng Liễu huynh mà ra đến đó.”

Chú thích:

(1) hoàng tinh: thực vật thuộc họ Loa kèn, còn được biết đến với các tên

gọi sâm đầu gà, lão hổ khương (khương: củ gừng), cứu hoang thảo, mậu kỉ

chi, lo