
hư vậy ngược
lại sẽ thành bứt mây động rừng; còn nếu như hắn quả thực là xuất phát từ lòng tốt, thì câu hỏi này của nàng rất có khả năng sẽ làm hỏng việc.
Nhan Đàm ngẩng đầu nhìn về phía trước, trôi dạt giữa làn hơi sương là những
sợi mưa mảnh dẻ đang bay ngược chiều tạt phớt lên má, đúng lúc đó loáng
thoáng có một bóng người từ trong màn sương nhịp nhàng cất bước tiến ra. Người đó một tay nhấc cao gấu áo, chân đi guốc mộc, diện mạo lờ mờ, mỗi bước chân đều tựa như đang đạp trên mây, thân người nhẹ lướt, cả người
toát ra khí chất thanh thoát khó tả nên lời.
Chú thích:
(1) quỷ xây tường: quan niệm mê tín rằng có bức tường vô hình được xây bởi
quỷ chắn đường khiến con người ta quanh quẩn mãi không thoát được; về
bản chất là khuynh hướng đi thành vòng tròn của chúng ta khi không có
mốc định vị mục tiêu và đang ở trong tình trạng mất phương hướng.
(2) Phục Hi Bát quái: Phục Hi là vị hoàng đế đầu tiên trong truyền thuyết
Trung Hoa, được xưng tụng là thủy tổ của văn minh nhân loại, là anh trai và đồng thời cũng là chồng của Nữ Oa. Tương truyền Phục Hi là người
phát minh ra chữ viết, cách đánh cá và săn bắt. Phục Hi Bát quái, còn
gọi Tiên thiên Bát quái, là bản sơ đồ được cho là sáng tạo của Phục Hi
dùng để mô tả cấu thành và vận động của trời đất.
Người đó tiến đến gần, tướng mạo dần dần lộ rõ. Nhan Đàm không khỏi cất tiếng thở dài: “Đáng tiếc…”
Kẻ đang ngược chiều tiến về phía bọn họ kia, là một nam tử mình khoác quần áo bằng vải bố thô, bùn sình lấm lem đầy đôi guốc mộc, bắn tung tóe lên cả gấu áo. Người này diện mạo đầu hoẵng mắt chuột, vết rỗ trên mặt như
đốm sao giăng đầy trời, muốn dung tục cỡ nào cũng có.
Người bản địa cao hơn kia dáng vẻ không coi kẻ mới đến này ra gì: “Ngũ Thuận, tiểu tử nhà mày khi không lên núi làm gì đó hả?”
Ngũ Thuận lập tức nở một nụ cười xun xoe, gỡ chiếc giỏ trên lưng xuống cho
bọn họ xem: “Còn không phải lên núi hái mớ thảo dược đem về đổi ít ngân
lượng hay sao? Nhà đệ sắp phải treo niêu rồi đây, nếu mà gặp hên không
chừng còn bắt được rắn, mật rắn có thể đem bán, thịt rắn…” Nói đến đây
thì y xem chừng đã sắp dãi nhỏ ba thước.
Nhan Đàm lại thở dài đánh thượt.
Vốn dĩ cứ tưởng nhân vật tầm cỡ tiên nhân giáng phàm, ai ngờ kết quả lại là một tên hái thuốc đẳng cấp dung tục không nói nên lời. Thị lực của nàng đúng là càng ngày càng không xài được nữa rồi.
Người hái thuốc
Ngũ Thuận kia vừa quay đầu thì nhìn thấy Nhan Đàm, mồm hơi há ra, ánh
mắt dán chết vào nàng không cách nào dời đi được. Mãi một lúc sau hắn
mới hoàn hồn, khoái trá tặc lưỡi một tiếng rõ kêu, không biết đang có
chủ ý bẩn thỉu gì chạy qua đầu.
Nhan Đàm phẫn nộ khôn cùng, chỉ
hận không thể một nhát chẻ hắn làm đôi, lập tức định chìa tay sang rút
thanh bội kiếm trên người Đường Châu. Nàng còn chưa kịp động thủ thì bất thình lình cổ tay đã bị Liễu Duy Dương điềm nhiên giữ chặt lấy. Nhan
Đàm ngẩn người, cứng nhắc xoay cổ sang dòm họ Liễu đang đứng cạnh mình.
Hắn nhìn nàng khẽ lắc đầu, sau đó từ từ buông lỏng tay ra.
Ngũ
Thuận vừa nghe bọn họ bảo định lên núi Chu Thúy thì đã tức khắc nhiệt
tình đi trước dẫn đường, chốc chốc còn quay đầu lại buông vài câu đùa
tục tĩu. Nhan Đàm sờ sờ cổ tay, cứ có cảm giác rất không thỏa đáng. Liễu Duy Dương không lý nào lại đi nắm cổ tay nàng, Nhan Đàm đối với điều
này vô cùng chắn chắn. Lẽ nào người đang đi bên cạnh nàng, đã không phải là Liễu Duy Dương nữa?
Vậy hắn có thể là ai? Không cần biết là
ai, miễn cứ không phải Thần Tiêu cung chủ là được. Nhan Đàm chỉ cần nghĩ đến Thần Tiêu cung chủ là đã không khỏi dựng tóc gáy hết cả lên. Tuy
nàng còn chưa có dịp lĩnh hội hoàn toàn bản lĩnh của Liễu Duy Dương,
nhưng xem ra hắn cũng chẳng thua gì Đường Châu, nếu như chỉ trong thời
gian ngắn ngủn nửa nén nhang còn chưa tới đã bị Thần Tiêu cung chủ âm
thầm xách đi thủ tiêu vứt xác, thế thì đúng là dễ sợ quá rồi.
Đường Châu liếc mắt nhìn nàng, đoạn khẽ cất giọng: “Sao mặt ngươi vừa xanh lè vừa trắng mét vậy?” Hắn nửa đùa nửa thật hỏi: “Chắc không đến mức bị
người ta nhìn mấy cái đã sợ ra nông nỗi này rồi chứ?”
Nhan Đàm
len lén liếc nhìn Liễu Duy Dương cái, chầm chậm xáp lại kế bên Đường
Châu: “Ta mà cũng sợ người khác nhìn sao? Ta đây cũng không phải loại
không thể vác mặt ra ngoài nhìn người.”
Đường Châu ngẫm qua một thoáng, chìa tay trái ra cho nàng: “Nếu ngươi sợ thật thì cứ nắm lấy ta là được.”
Nhan Đàm do dự, nên nắm hay là không đây? Nắm thì có phần hơi tổn thương
lòng tự tôn của nàng quá rồi, nhưng nếu như mà không nắm thì cũng đúng
là có chút bất an. Chợt nàng cảm thấy có một ánh mắt quét qua bên mình,
tức khắc giật thót, đưa tay vào thẳng trong lòng bàn tay Đường Châu. Hắn khẽ nắm lấy tay nàng, miệng tủm tỉm cười: “Ngươi đã quên mất những lời
mình nói lúc trong mộ địa rồi sao?”
Những lời mình nói lúc trong
mộ địa? Lời nàng đã nói lúc đó cũng phải hai ba chục câu là ít, rốt cuộc hắn đang ám chỉ câu nào mới được?
Nhan Đàm ngẫm nghĩ hết một lúc thì chợt nhớ ra, không lẽ… không lẽ chính là câu “Hắn sẽ không thực sự
giết chết chún